Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 18




“Vâng." Trạm Lư đáp lời, theo chủ tử nhà mình đi ra ngoài.

Hậu viện này từ trước đến nay luôn sóng yên biển lặng, bởi vì trước đây Thẩm Tại Dã không có dư sức để ứng phó với nữ nhân nên đã đặt ra một bộ quy tắc, mọi việc đều làm theo quy tắc, mặc kệ ai có tâm tư gì cũng không thể gây ra sóng gió.

Nhưng tình thế bây giờ đã khác, hầu hết thần tử trong triều đều trung thành với phủ của y, những gì cần kiểm soát đều đã nằm trong tay y, vậy nên đã đến lúc quậy đục hồ nước này để nhân cơ hội có được thứ tốt hơn.

Vốn dĩ Khương Đào Hoa đáng lẽ phải chết ở chỗ Cảnh Vương, nếu thế thì y sẽ có thể từng bước gây ra mâu thuẫn giữa hoàng đế và Cảnh Vương, tìm cách khiến Cảnh vương dựa dẫm, tin tưởng y, cuối cùng bị y lợi dụng.

Nhưng đáng tiếc, y đã nhìn lầm, nữ nhân Khương Đào Hoa này nằm ngoài dự liệu của y, không những không chết mà còn có thể lợi dụng ngược lại Nam vương để bảo toàn tính mạng! Nếu kế hoạch của y bị nàng phá vỡ thì nàng sẽ phải trả cái giá tương ứng.

Sống cũng phải có tác dụng của việc sống.

Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm, ngó thấy cánh cổng Tranh Xuân Các đang rộng mở trước mặt thì nhấc chân bước vào.

Trong sân yên tĩnh, Đào Hoa đang ngủ trong phòng chính, nha hoàn bên cạnh thần sắc bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tại Dã cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu Cố thị đã đến làm loạn thì theo lẽ thường nha hoàn bên cạnh Khương Đào Hoa nhìn thấy y kiểu gì cũng sẽ đi tới cáo trạng chứ? Đứng im không lên tiếng là có ý gì?

“Sao không ngủ trên giường?” Liếc mắt nhìn người trên nhuyễn tháp, y vén áo choàng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay cầm lấy cổ tay Đào Hoa: “Bị thương nặng như vậy mà vẫn cố gắng di chuyển?"

Thanh Đài cúi đầu nói: “Chủ tử cảm thấy ngủ trên giường không thoải mái.”

“Không thoải mái?” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn Thanh Đài: “Ngươi cảm thấy lý do này chính đáng sao?”

Thanh Đài im lặng, cụp mắt giả làm cây cột.

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút kỳ quái.

Trạm Lư đứng một bên rất khó hiểu. Khương nương tử kỳ lạ, nha hoàn bên cạnh cũng kỳ lạ, lúc này không nắm bắt cơ hội tố cáo Cố thị trước mặt tướng gia thì còn đợi gì nữa? Nếu nàng ta không nói gì thì chủ tử nhà hắn biết tìm lý do gì để định tội Cố thị chứ?

Bây giờ là lúc Khương nương tử khoe mẽ, cho dù làm gì thì tướng gia cũng đều sẽ bảo vệ và dành cho nàng ta ân sủng tối cao. Nếu là nữ nhân khác thì chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, sau đó sẽ hơi kiêu ngạo vì được sủng ái, dùng chút chuyện nhỏ nhặt để giẫm đạp lên người khác. Nhưng bây giờ Cố thị đã đến gây sự rồi mà Khương nương tử vẫn chưa có động tĩnh gì, không lẽ đường đường là công chúa nhưng vẫn là một kẻ nhu nhược?

"E là lúc nãy có người tới đây." Thẩm Tại Dã đột nhiên mở miệng, hờ hững nói một câu.

Thanh Đài ngước mắt nhìn y, hơi nhướng mày: "Sao gia biết?"

“Nàng ấy đã thay y phục.” Y đưa tay vân vê đuôi tóc của Đào Hoa: “Tóc còn hơi ướt, chắc là kẻ nào không có mắt tạt nước lên người chủ tử, giường chắc vẫn chưa khô, nên nàng ấy mới dời chỗ ngủ."

Thanh Đài thoáng kinh ngạc, hơi thiếu tự tin liếc nhìn chủ tử nhà mình.

Người này có chút lợi hại, nàng ta tưởng rằng không nói thì sẽ không sao, không ngờ y lại có thể đoán được. Bây giờ chủ tử đang hôn mê, không ai nói cho nàng ta biết phải làm gì tiếp theo.

“Ngươi làm nha hoàn sao lại to gan như vậy?” Trạm Lư cau mày: “Tạt nước lên người chủ tử, theo quy định phải bị đánh mười gậy!”

Thanh Đài sửng sốt, vô thức lắc đầu: “Không phải nô tỳ tạt.”

“Không phải ngươi thì là ai?” Thẩm Tại Dã nói: “Nếu ngươi chỉ ra được thì người tạt nước sẽ bị phạt. Nhưng nếu không chỉ ra được thì ngươi ra đình phía sau lãnh mười gậy đi."

"Chuyện này…"

Thanh Đài hơi hoảng sợ, nàng ta tâm tư đơn thuần, chỉ biết làm việc theo lời căn dặn của chủ tử, làm sao qua mặt được người đa mưu túc trí như Thẩm Tại Dã? Dù sao chủ tử chỉ nói là không được nói những lời dư thừa chứ không nói là ngay cả sự thật cũng không được nói... Vậy thì nên nói ra thì hơn nhỉ?

Đứng trước sự lựa chọn giữa việc bảo vệ cái mông của mình và mông của người khác, Thanh Đài vẫn dứt khoát chọn mông của mình.

"Cố nương tử vừa mới đến đây." Nàng ta hít một hơi thật sâu, thành thật nói: "Cố nương tử muốn giúp chăm sóc chủ tử, không ngờ trượt tay tạt nước lên người chủ tử. Chủ tử tỉnh lại cũng không tính toán, nên nô tỳ không bẩm báo với tướng gia.”

Nha hoàn đang trốn trong tủ đồ ở phòng trong nghe vậy thì khẽ gật đầu, thầm nghĩ chủ tớ Khương nương tử thật là phúc hậu, thật sự không tố cáo Cố nương tử mà còn giúp chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng ai ngờ, Thanh Đài vừa mới dứt lời, Thẩm Tại Dã liền đập mạnh xuống ghế khiến Đào Hoa đang mơ cũng phải cau mày.

"Hoang đường! Khương thị đang bị thương nặng mà nàng ta còn tới gây chuyện?"

Thanh Đài kinh hãi, dù chủ nhân đã nói trước nhưng nàng ta vẫn bị phản ứng khoa trương của Thẩm Tại Dã làm cho giật mình.

Vẫn luôn nghĩ rằng tướng gia là người nhã nhặn ôn tồn lễ độ, trường thân ngọc lập, phong độ ngời ngời, không ngờ khi tức giận lại đáng sợ như vậy. Mày kiếm sắc lẹm, trong mắt như phủ một lớp sương giá, cả khuôn mặt bỗng chốc toát ra một cơn gió tuyết lạnh nhất mùa đông, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.

Tuy nhiên, nhìn như thế thì khuôn mặt này thật sự rất đẹp, đường nét giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng, từng nhát dao điêu luyện sắc sảo...

Đưa tay nhéo mình một cái, Thanh Đài rùng mình, nhanh chóng tỉnh táo lại, quỳ xuống nói: "Tướng gia bớt giận, chủ tử đã nói là không tính toán rồi, Cố nương tử cũng chỉ có ý tốt mà thôi."

"Tính tình Cố thị thế nào ngươi biết rõ hơn ta sao?" Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Cũng không biết khi nào nàng ta mới có thể hiểu chuyện, nếu là người khác thì thôi, nhưng với Đào Hoa mà cũng vậy, xem ra cũng đã đến lúc đặt ra quy tắc cho nàng ta rồi.”

Thanh Đài mím môi, chỉ quỳ mà không nói gì, thầm nghĩ chủ tử nhà mình tính toán thật chính xác, lần này Cố thị khó tránh khỏi bị coi như gà dọa khỉ mà giết cho người trong hậu viện xem.

Thẩm Tại Dã đưa tay lận chăn cho Đào Hoa rồi đứng dậy trầm giọng nói với Thanh Đài: “Ngươi hãy chăm sóc tốt cho chủ tử của mình, nếu lại có ai đến quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi, ngươi cứ nói là do ta dặn, hết thảy đều hành lễ ở bên ngoài rồi đi, không cho vào phòng chính."

"Vâng."

"Trạm Lư, đi."

Trạm Lư khom người gật đầu, đi theo chủ tử ra khỏi Tranh Xuân Các, cũng không hỏi han gì, chỉ đi thẳng đến Ôn Thanh Các.

Cố Hoài Nhu đang thẫn thờ ngồi trên nhuyễn tháp, trong đầu suy đi nghĩ lại những lời của Khương Đào Hoa.

Nàng ta đến Tranh Xuân Các không chỉ vì món nợ cũ ở Lâm Vũ Viện lần trước mà còn vì Liễu thị.

Liễu thị nói: “Khương thị giỏi mị thuật, cũng giống như tỷ, nhưng hơn tỷ một bậc. Có trân châu rồi thì ai thèm quan tâm đến mắt cá? Tỷ tỷ cũng nên sớm lên kế hoạch cho mình, đừng đợi đến khi ân sủng bị cướp sạch rồi mới nhớ ra mà giãy giụa.”

Liên tưởng đến chuyện tướng gia không sủng hạnh mình đêm hôm ấy, trong lòng Cố thị không khỏi có chút oán hận, rồi lại thấy gia vì Khương thị mà phái người vào cung mời ngự y lúc chạng vạng thì lập tức tức giận, mỗi khi nóng lên là liền chạy đến nhà người ta gây chuyện.

Bình tĩnh lại suy nghĩ, Khương Đào Hoa nói cũng không phải không có lý, trong viện này có rất nhiều người thâm tàng bất lộ, cũng không ít người có lòng đố kỵ, tại sao chỉ có nàng ta xông ra ngoài chứ?

Tuy không tin tướng gia sẽ vì chút chuyện này mà phạt nặng nàng ta, nhưng... có phải bản thân nàng ta thật sự đang bị lợi dụng?

Nghĩ cũng thấy không thể nào, Liễu thị là tỷ muội của nàng ta, tình cảm nhiều năm như vậy, sao muội ấy có thể hại mình được?

Đang xoắn xuýt thì trước cổng sân bỗng vang lên một tiếng động lớn, giống như có ai đạp tung cửa.

Cố thị giật mình đứng dậy, cau mày gọi: "Việt Đào, ngươi đang làm gì vậy?"

Việt Đào chạy bước nhỏ vào, còn chưa kịp nháy mắt thì Thẩm Tại Dã đã sải bước phía sau, đứng ngay trước mặt nàng ta.

"... Gia?" Bị sắc mặt của y làm cho giật mình, Cố thị không đứng vững mà ngã ngồi xuống nhuyễn tháp, ngơ ngác nhìn y: "Ngài làm sao thế? Sao tức giận quá vậy?”

"Ta làm sao, nàng không biết ư?" Thẩm Tại Dã cụp mắt nhìn nàng ta: "Nàng đã làm chuyện tốt gì?"

Trong lòng chợt run rẩy, nàng ta vô thức mở miệng nói: "Khương nương tử cáo trạng thật sao?"

Thẩm Tại Dã không trả lời, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, đưa tay ném chén trà, trà trong chén bắn tứ tung, các nha hoàn đều kinh hãi quỳ xuống, Cố Hoài Nhu cũng suýt thì không ngồi vững.

"Khương thị từ nước Triệu gả đến đây, nàng quậy như thế thật đúng là không biết chừng mực!" Trách mắng một câu, Thẩm Tại Dã lạnh lùng nói: "Nếu vết thương của nàng ấy vì nàng mà trầm trọng hơn, vậy nàng sẽ khó mà thoát tội. Nếu mọi người trong đều học theo thói ác độc như nàng thì sẽ không bao giờ có lấy ngày yên bình! Nếu hôm nay không phạt nàng thì trong phủ này sẽ không còn quy củ nữa!

"Gia!" Cố Hoài Nhu vừa tức vừa tủi: "Thiếp thân cũng không làm chuyện gì quá đáng mà!"

“Dội nước lạnh lên người Khương thị mà còn không quá đáng?” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Phải giết người thì mới gọi là quá đáng sao? Nàng ấy bị thương nặng suýt mất mạng, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở, lỡ như chậu nước này lại khiến nàng ấy bị nhiễm phong hàn bệnh tình càng thêm nặng thì phải làm sao?”

"Thiếp thân..."

"Trước giờ nàng không ít lần giở trò ở trong viện này, niệm tình nàng bản tính không xấu, ta cũng không để bụng. Bây giờ xem ra nàng thật sự ích kỷ tùy hứng, lòng dạ lại ác độc!" Phất tay ngắt lời nàng ta, Thẩm Tại Dã nói: “Nàng cũng không cần nói nhiều nữa, trong phủ này không theo phép tắc sẽ không thành quy tắc, tuy nàng và Khương thị đều là nương tử nhưng nàng ỷ mạnh hiếp yếu, đi ngược lại đức tính khoan dung đoan trang của nữ tử, phạt ba tháng lương, thu thẻ bài thị tẩm nửa năm."

Hít vào một hơi khí lạnh, Cố Hoài Nhu trợn mắt không thể tin được, cho rằng mình đã nghe lầm.

Nàng ta là người vào tướng phủ từ rất sớm, còn là thân phận nương tử, luôn được tướng gia sủng ái, sao có thể… sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà không được thị tẩm tận nửa năm?

“Có phải hơi nặng rồi không?” Trạm Lư khẽ giọng hỏi.

Thẩm Tại Dã lắc đầu, ánh mắt u ám: “Nếu không phải Đào Hoa nói không tính toán thì còn phạt nặng hơn nữa.”

Cổ họng nghẹn cứng, phải một lúc lâu Cố Hoài Nhu mới tìm lại được giọng nói của mình, nước mắt lưng tròng: "Gia, thiếp thân đã ở bên cạnh ngài hầu hạ lâu như vậy, trong lòng ngài thật sự cho rằng thiếp thân không bằng Khương thị đến vậy sao?"

Thẩm Tại Dã nâng cằm, ánh mắt tối sầm, nhìn nàng ta một lúc, cũng không trả lời mà đi thẳng ra ngoài.

Dáng vẻ này của y càng khiến Cố thị khó chịu hơn là trả lời, rõ ràng có nghĩa là không những không bằng mà thậm chí y còn lười giải thích.

Ngã ngồi xuống nhuyễn tháp, Cố Hoài Nhu nhìn bóng dáng Thẩm Tại Dã biến mất ngoài cửa, cuối cùng không nhịn được gào khóc thật to.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo