Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 29




Thứ hai, vị đại gia này hoàn toàn không ý thức được việc nàng là một người bị thương hành động không tiện mà nằm bất động như một xác chết.

Bây giờ nàng có hai lựa chọn:

1. Lên giường nghỉ ngơi, nhưng vì vết thương ở thắt lưng nên chỉ có thể đè lên người Thẩm Tại Dã bò vào. Hậu quả là có thể sẽ bị đánh.

2. Ôm chăn đi ra ngoài ngủ dưới đất, nhưng người ta đến chỗ nàng ngủ mà nàng còn trải chăn ngủ dưới đất, hậu quả là có thể cũng bị đánh.

Nếu như dù sao cũng sẽ bị đánh thì Khương Đào Hoa lập tức thoải mái, giơ chân giẫm lên người Thẩm Tại Dã!

"..."

Thẩm thừa tướng vốn đã chợp mắt lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn nàng càng không thiện cảm: “Nàng muốn tạo phản?”

“Thiếp thân muốn lên giường ngủ.” Đào Hoa vô tội nhìn y: “Nhưng không vào được.”

Nếu thắt lưng nàng không bị thương thì nàng còn có thể nhảy vào như một con mèo mà không kinh động đến y, nhưng hiện tại nàng đang bị thương mà! Căn bản không thể hành động quá mạnh, nếu vết thương lại bị rách thì người chịu tội vẫn sẽ là nàng!

Ánh mắt đầy tức giận, Thẩm Tại Dã ngồi dậy, khép đôi chân dài lại tạo thành một khe hở nhỏ. Đào Hoa mỉm cười cảm kích, rón rén trèo lên giường, ngoan ngoãn co người nằm trong góc tường.

“Nàng không cởi áo choàng à?” Thẩm Tại Dã chán ghét nhìn nàng, đưa tay kéo dây thắt lưng của nàng: “Mặc ngủ không khó chịu sao!”

Đào Hoa giật mình, giống như con chim sẻ bị nhổ lông, suýt thì nhảy dựng lên. Thắt lưng cởi ra, áo choàng rơi xuống, bên trong là một chiếc váy ngủ mỏng manh.

“Ban đêm thiếp thân ngủ rất không ngoan.” Nàng nhỏ giọng giải thích: “Vì nghĩ cho gia nên thà mặc áo choàng còn hơn.”

Thẩm Tại Dã trợn mắt, lười nói nhảm với nàng: “Cởi ra, nàng không khó chịu nhưng ta khó chịu.”

Cúi đầu nhìn áo choàng của mình, Đào Hoa nhìn y lấy lòng: "Nếu gia đã cởi cả thắt lưng rồi, chi bằng giúp thiếp thân cởi áo choàng luôn đi?"

Thẩm Tại Dã: “…”

Có ai từng gặp loại nữ nhân này chưa? Không giúp y thay đồ thì thôi đã đành, y đường đường là thừa tướng mà còn phải hầu hạ ngược lại nàng?

Ánh mắt nhìn người trước mặt giống như muốn đánh người đến nơi, Khương Đào Hoa vội giả vờ đáng thương: “Thiếp thân bị đau lưng. Đau quá oa oa oa!”

Đáng đời nàng!

Chửi thầm trong bụng, ánh mắt rơi xuống eo nàng, Thẩm Tại Dã vẫn ân cần giúp nàng cởi áo choàng rồi ném ra khỏi màn.

"Đa tạ gia!" Ngoan ngoãn nằm xuống, lần này Đào Hoa không quấy rầy nữa, lập tức nhắm mắt ngủ.

Trước đó Thẩm Tại Dã từng nói, vì vết sẹo của nàng xấu xí ghê tởm nên sẽ không sủng hạnh nàng nữa, vì vậy đêm nay đến đây chỉ đơn thuần là để tìm một chỗ ngủ mà thôi. Nghĩ như vậy, Đào Hoa cũng thu lại tâm tư không định làm gì y nữa, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Một khi đã ngủ, trừ khi bị rơi xuống giường, bằng không Khương Đào Hoa sẽ không tỉnh giấc.

Trước đây ở Tranh Xuân Các, Thẩm Tại Dã đều qua đêm ở phòng bên, cho nên thật sự không biết nhiều về thói quen khi ngủ của Đào Hoa. Dù sao y cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chìm vào giấc ngủ, dùng thời gian rất dài để nhắm mắt suy nghĩ. Vì vậy, dĩ nhiên y cũng nghĩ rằng người bên cạnh cũng không ngủ được.

Đang nghĩ đến chuyện Du vương thì người bên cạnh đột nhiên đến gần, dùng cả tay và chân ôm lấy y.

Khẽ cau mày, Thẩm Tại Dã khẽ giọng: “Ngủ ngoan đi.”

Vết thương vẫn chưa lành, muốn giở trò gì chứ?

Đào Hoa ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy gì, ôm được thứ gì đó thì yên tâm cọ cọ, cơ thể nóng hổi dính lấy khẽ vặn mình hai cái.

Không sai, nàng thích ôm thứ gì đó khi ngủ. Trước đây ngủ một mình thì ôm gối, bây giờ chiếc gối thừa đã bị người khác gối, vậy thì chỉ có ôm người thôi.

Cảm nhận được bàn tay không yên phận của nàng đang luồn vào trong áo ngủ của mình, yết hầu Thẩm Tại Dã khẽ động, cuối cùng mở mắt trừng nàng: “Nàng muốn làm…”

Vẫn chưa nói ra từ "gì" thì đã đối mặt với khuôn mặt yên bình khi ngủ của Khương Đào Hoa.

Tuy không mấy thích nữ nhân quá thông minh này nhưng khi ngủ nàng thật sự rất đẹp, khuôn mặt mềm mại như ngọc được ánh trăng che phủ, chiếc mũi thon gọn cao vút, đôi môi đầy đặn. Hai hàng lông mi dài dưới mắt như hai cánh quạt nhỏ, cằm không nhọn cũng không tròn, vầng trán đầy đặn, nếu thầy bói nhìn vào chắc sẽ nói rằng nàng có phúc tướng rất lớn.

Chỉ là dái tai hơi nhỏ, những người như vậy thường gặp rất nhiều khó khăn khi còn nhỏ.

Bất tri bất giác, Thẩm Tại Dã nhìn nàng hồi lâu mới hoàn hồn, giọng hơi không vui: “Nhắm mắt mà cũng có thể dùng mị thuật?”

Đào Hoa đương nhiên không thể trả lời y, trong mơ cũng chỉ cảm thấy vật ôm tối nay rất tốt, tuy hơi cứng nhưng lại ấm áp rất thoải mái. Thế là không kiềm được đưa chân quấn lấy đùi y, người cũng tiến lại gần hơn, để nhiệt độ cơ thể hòa cùng nhau qua lớp áo ngủ mỏng manh.

Trong bóng tối, không biết là hơi thở của ai bỗng trở nên nặng nề hơn.

“Nàng ngủ thật hay giả vờ ngủ?” Giọng nam khàn khàn trầm thấp vang lên.

Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ thần sắc phức tạp trên mặt y.

“Chủ tử.” Trong bóng tối có người gọi một tiếng, sau đó tấm rèm dày bên cửa sổ bị kéo lại.

Thẩm Tại Dã muốn đứng dậy, nhưng chợt khựng lại nói: “Thôi khỏi, các ngươi đi ngủ cả đi, nàng ấy đang bị thương.”

Người trong bóng tối sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: "Vâng."

Sau vài tiếng động, tất cả cửa đều được đóng lại, Thẩm Tại Dã hít hai hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đưa tay ôm họa thủy này vào lòng.

Y là một người đàn ông bình thường, không phải Liễu Hạ Huệ cũng không phải hòa thượng xuất gia, một người đẹp đẽ thơm tho như vậy đang nằm bên cạnh, lại còn to gan đến thế, y không thể nào kìm được.

Cúi đầu tiến lại gần nàng, trong đầu Thẩm Tại Dã hiện lên một số hình ảnh. Mắt y tối sầm, há miệng ngậm dái tai nàng vào trong miệng.

Đào Hoa đang ngủ say khẽ run lên, vươn tay đẩy y ra, co người sang một bên như ốc sên chui vào vỏ.

Bây giờ mới muốn chạy, có phải quá muộn rồi không? Y cười lạnh, đưa tay kéo nàng lại, khẽ hà hơi vào vành tai nàng, liếm và hôn lên một cách khiêu khích, tay cũng không nhịn được cởi khuy áo ngủ của nàng, vuốt ve làn da mịn màng của nàng.

Thật giống như chạm vào ngọc, người này ăn gì để lớn vậy?

Vần vò hồi lâu, đến lúc Thẩm Tại Dã cảm thấy mình đã không thể chịu đựng được nữa thì đột nhiên nghe thấy Đào Hoa nói mớ hai tiếng rồi chép miệng.

Dừng động tác lại, y đưa tay véo nhẹ cằm nàng: “Đừng nói với ta là nàng ngủ thật đấy nhé.”

Động tĩnh lớn như vậy ai mà còn ngủ được? Cho dù trước đó đã ngủ rồi thì bây giờ cũng nên tỉnh chứ!

Tuy nhiên, Khương Đào Hoa thật sự đang ngủ rất say, hoàn toàn không có ý phản ứng lại.

Im lặng một lúc, Thẩm Tại Dã bước xuống giường kéo rèm cửa sổ ra một chút.

Căn phòng sáng hơn, người trên giường lộ nửa bờ vai, dây đai bụng màu đỏ tứ tán, khuôn mặt ngây thơ vô hại hơi ửng hồng.

Đây là dáng vẻ đang ngủ say, không thể giả vờ được.

Thẩm Tại Dã đen mặt, rất muốn đánh thức người này dậy tính sổ! Làm thiếp thất thì phải có chức trách của một thiếp thất, còn ngủ trước y là có ý gì?

“Khương Đào Hoa, nàng thật can đảm.” Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, mu bàn tay y nổi cả gân xanh, nhịn một hồi mới bình tĩnh lại, kéo chăn đắp cho nàng rồi xoay người khoác áo choàng đi ra ngoài.

"Chủ tử?" Trạm Lư đang gác đêm ở ngoài sửng sốt: "Ngài còn ở lại không?"

"Đến sảnh bên."

"……Vâng."

Một đêm sóng yên biển lặng, không ai biết trong Tranh Xuân Các đã xảy ra chuyện gì.

Khương Đào Hoa ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh lại, cảm thấy ánh nắng bên ngoài nhất định rất ấm áp.

“Thanh Đài, chúng ta đi phơi nắng đi.”

Thanh Đài bưng nước vào liên tục thở dài: "Chủ tử, người không phát hiện trong phòng này thiếu một người sao?"

Ể? Nghĩ kỹ lại, Đào Hoa mới nhớ tới quan tâm: "Tướng gia thượng triều rồi à?"

"Đã hạ triều rồi."

"Ồ, vậy thì tốt." Nàng gật đầu, chậm rãi ngồi dậy, vừa định nói thay y phục thì thấy mặt Thanh Đài bỏ bừng.

"Chủ tử…"

Hả? Theo ánh mắt của Thanh Đài, Đào Hoa cúi đầu nhìn chính mình. Áo ngủ mở toang, nịt bụng cũng không cài, dưới xương quai xanh có chi chít những vết đỏ.

Không phải chứ? Nàng vẫn đang bị thương mà, Thẩm Tại Dã lại cầm thú đến vậy? Sững người một hồi, Đào Hoa rất tức giận: "Đồ không có nhân tính! Đồ hứa lèo! Đã hứa là sẽ không sủng hạnh mà hắn đang làm cái gì vậy! Chỉ một chút cơ hội không đề phòng mà cũng không cho ta?"

Cho dù muốn ấy ấy với nàng thì ít nhất cũng nên nói trước để nàng chuẩn bị chứ. Lén lút như vậy vui lắm sao?

Thanh Đài há hốc mồm: "Cho nên... người tức giận vì tướng gia không cho người cơ hội mê hoặc ngài ấy?"

“Không thì sao?” Đào Hoa trợn mắt: “Ta vốn là người của hắn, không lẽ sáng sớm mới thức dậy còn phải vừa hét lên vừa ôm ngực như một người con gái nhà lành bị cưỡng hiếp? Đừng đùa nữa."

Thanh Đài "..." Hình như cũng có lý.

Rửa mặt xong, đứng dậy trang điểm, trong lòng Đào Hoa thật ra vẫn có chút nghi hoặc. Nữ nhân mới thị tẩm ít nhiều sẽ để lại di chứng, nhưng nàng chẳng có gì ngoài chút dấu vết này. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sự nghi hoặc này biến mất ngay khi nhìn thấy Thẩm Tại Dã.

Đối mặt với khuôn mặt tràn đầy ác ý của y, Khương Đào Hoa cười chột dạ, thầm nghĩ cũng không cần hỏi nữa, chắc chắn nàng đã ôm bừa người ta lúc đang ngủ, đắc tội người ta nhưng lại không hầu hạ cho tốt, nên bây giờ đến tìm nàng tính sổ đây mà.

“Sắc mặt của gia không được tốt.” Nàng cười hì hì: “Uống chút trà Long Tỉnh đi, vừa mới pha!”

"Ta muốn uống khổ kiều." Thẩm Tại Dã cười giả tạo nhìn nàng.

Đào Hoa nhanh chóng căn dặn: "Thanh Đài, pha trà!"

"Không cần, nàng tự pha đi."

Sống lưng lạnh buốt, Đào Hoa cảnh giác nhìn y: "Gia, thiếp thân vẫn đang bị thương."

“Bị thương thì ghê gớm lắm sao?” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Chưa chết thì pha trà đi.”

"Vâng!" Đào Hoa quả quyết đáp lời, cầm ấm trà xoay người đi ra ngoài.

Căn phòng đầy lửa, thật đáng sợ. Nàng chẳng qua chỉ không hầu hạ có một lần thôi mà, đến mức vậy sao! Theo lý mà nói thì Thẩm thừa tướng cũng không nên là người trọng sắc như vậy, nếu không thì tại sao ngay từ đầu còn muốn giết nàng?

Đang suy nghĩ thì trước mặt đã là một căn bếp nhỏ, nha hoàn đứng ở cửa mỉm cười cầm lấy ấm trà trong tay nàng: “Chủ tử nghỉ ngơi đi, nô tỳ pha xong sẽ đưa người."

“Được.” Trong lúc đang suy nghĩ Đào Hoa cũng không để ý nhiều, chỉ đứng ở cửa đợi.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo