Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 46




Chuyện phe phái tranh đấu trong triều là chuyện mà phận đàn bà như nàng có thể nghe ngóng hay sao? Nếu như biết thật thì cũng hoàn toàn không có lợi gì cho nàng! Thông minh là chuyện tốt, nhưng nếu dùng không đúng chỗ thì ngay cả y cũng không thể cứu được nàng.

Rốt cuộc nàng có não không vậy?

Đào Hoa mỉm cười, bình tĩnh nói: “Gia yên tâm. Người nói phải nói từng câu một, người nghe cũng phải nghe từng câu một, đợi nghe xong những lời thiếp thân nói, gia hãy nổi giận cũng không muộn.”

Kìm nén cơn tức giận, Thẩm Tại Dã sa sầm mặt: “Mặc kệ nàng nói gì, ta cũng sẽ không để nàng nhúng tay vào chuyện triều chính.”

"Thiếp thân không muốn nhúng tay vào, đó là chuyện của gia, thiếp thân chỉ hỏi thôi." Nàng nói: "Ngài đừng căng thẳng quá."

Có thể không căng thẳng sao? Nàng là người rất nhạy bén, luôn có thể đoán thấu tâm tư của y, nếu để nàng biết được gì đó, rồi lần theo manh mối đoán ra toàn bộ kế hoạch của y…

Vậy thì không muốn giết nàng cũng không được!

"Nàng muốn làm gì, một lần nói cho rõ ràng.”

Tìm được chỗ ngồi xuống, Đào Hoa bình tĩnh nói: “Hôm nay, phu nhân bảo thiếp thân đến tiệm hoa quả sấy khô Lưu Ký để mua mận tặng cho Cố nương tử làm quà. Thiếp thân vô tình phát hiện ra tiệm hoa quả sấy khô đó có quan hệ với nhà Mạnh thái bộc.”

Không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ một câu này thôi Thẩm Tại Dã cũng có thể nghe ra được mấu chốt.

“Tiệm hoa quả sấy khô?” Y sửng sốt: “Tiệm trên phố Vĩnh An đó?”

"Đúng vậy."

Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm, nhìn ý cười trên mặt Đào Hoa, khẽ mím môi: “Phu nhân bảo nàng đi mua?”

“Vâng.” Đào Hoa gật đầu, nói một cách hàm súc: “Phu nhân gần đây thật là nhọc lòng, vừa biết Cố thị có thai liền vội vàng chăm sóc Cố thị, sợ người khác khiến nàng ấy tủi thân.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng mỗi người đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.

Thẩm Tại Dã đột nhiên bật cười, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn:

"Nếu phu nhân đã bảo nàng mua thì nàng tặng cho Cố thị đi."

"Là gia nói đấy nhé." Đào Hoa cười tít mắt: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, ngài phải gánh giúp thiếp thân đó."

“Đương nhiên.” Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn người trước mặt: “Với cái tính không chịu thua của nàng, nếu ta dám khiến nàng chịu thiệt, nàng còn không cắn trả lại ta chắc?”

Đào Hoa mỉm cười xấu hổ, đứng dậy: "Gia đã nói như vậy rồi thì thiếp thân cũng yên tâm hơn, sai người mang mận qua đó ngay đây."

"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn nàng đi ra ngoài, tâm trạng trở nên rất tốt.

Quay lại bàn sách, y cầm bút xóa đi chỗ đánh dấu chấm hỏi trước đó trên quyển sách, cả tên người bên cạnh nữa.

Bỏ pháo đánh xe, nước đi then chốt này không cần y phải đích thân thực hiện.

Cố Hoài Nhu đang nằm phơi nắng trong viện, Việt Đào chán ghét giơ một cái túi giấy qua, đến gần nàng ta nói: "Chủ tử nhìn xem, Khương thị keo kiệt đến nỗi chỉ tặng mỗi một túi mận."

"Mận?" Cố Hoài Nhu mở mắt, cau mày nhìn: "Ai thèm đồ của nàng ta? Vứt đi!"

"Vâng!" Việt Đào cầm đi. Nhưng chưa đi được hai bước lại nghe thấy chủ tử nhà mình gọi: "Đợi đã, quay lại."

"Chủ tử?" Việt Đào nghi hoặc quay lại nhìn nàng ta.

Cố Hoài Nhu vươn tay cầm lấy túi giấy trong tay Việt Đào, cân nhắc nói: "Cứ để đó đi, nói không chừng sẽ có ích."

Mận thì có thể có ích gì? Việt Đào khó hiểu nhưng vẫn vâng lời, chắp tay đứng bên cạnh.

Mấy ngày sau, tính thời gian đã hòm hòm, Tần Giải Ngữ ung dung đi đến dược phòng, thấy đại phu và y nữ đều đang rảnh rỗi liền cười nói: “Tình cờ đi ngang qua, ta đến chuyển lời giúp Cố thị, các ngươi phái người đến kiểm tra mạch bình an đi, cũng được một tháng rưỡi rồi, chắc có thể chẩn đoán ra rồi chứ?

Đại phu nghe vậy gật đầu, dẫn theo y nữ đến Ôn Thanh Các.

Cố thị cảm thấy bụng hơi đau, vừa gọi Việt Đào đi mời đại phu, kết quả người đã đến trước cửa Ôn Thanh Các.

“Đến đúng lúc lắm, mau xem giúp ta.” Nàng ta cau mày: “Đứa bé này sẽ không có chuyện gì chứ? Hôm qua và hôm nay bụng ta cứ đau lâm râm.”

Đại phu nghe vậy liền nhanh chóng bắt mạch.

Nhưng vừa chẩn đoán thì sắc mặt liền thay đổi, không khỏi cau mày.

"Sao vậy?" Cố thị giật mình: "Có chuyện gì thật sao?"

"Chuyện này..." Sau khi bắt mạch thật kỹ, đại phu quay đầu nhìn những người khác trong phòng: "Có một số chuyện hơi khó nói, nương tử tốt nhất nên cho người lui hết đi."

Cố Hoài Nhu sững người, nhanh chóng bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Việt Đào ở bên cạnh, sau đó cau mày nhìn ông ta.

"Thứ cho lão phu nói thẳng." Sắc mặt đại phu hơi tái nhợt, khum tay nói: "Nương tử... không có thai, bụng đau lâm râm e là do đến tháng."

Cái gì?!

Đồng tử Cố Hoài Nhu co rúm lại, kinh ngạc nhìn ông ta: "Không thể nào!"

“… Có lẽ là lão phu y thuật không tốt nên không bắt được mạch.” Đại phu vội nói: “Nương tử nên mời đại phu của Huyền Hồ Đường đến bắt mạch lại lần nữa thì hơn.”

Trong lòng Cố thị cuồn cuộn, hai mắt đỏ hoe, ngẩn người ôm bụng một lúc mới nghiêm nghị nói: “Đúng là y thuật của ngươi không giỏi! Lời này mà cũng dám bịa đặt! Ta sẽ lập tức phái người đi mời đại phu của Huyền Hồ Đường, những lời vừa rồi nếu ngươi dám nói ra ngoài một câu, ta cam đoan cả nhà ngươi sẽ không được yên ổn!”

Đại phu cả kinh, vội quỳ xuống hành lễ, vội vội vàng vàng thu dọn hòm thuốc rời đi.

Tần Giải Ngữ đang đứng ở ngoài Ôn Thanh Các không xa, thấy đại phu đi ra, vừa vẫy tay người liền bước tới.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Nàng ta cười hỏi.

Đại phu vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt đảo quanh: "Lão phu cũng không rõ lắm. Cố nương tử đã đi mời đại phu của Huyền Hồ Đường, người đợi lát rồi hỏi vậy."

“Đại phu bên ngoài làm sao đáng tin bằng đại phu trong phủ chúng ta?” Tần thị che miệng cười, mắt đầy thâm ý: “Chỉ có kết quả của ông là có thể khiến người ta tin nhất, ông nói cho ta biết đi, nàng ta có hỉ mạch hay là không?"

Đại phu cả kinh, sợ hãi nhìn Tần Giải Ngữ.

Nàng ta biết?

"Lão... Lão phu y thuật không tốt, không bắt được hỉ mạch." Đại phu cúi đầu nói nhỏ: "Rốt cuộc có hay không, đợi lát nữa là có thể nghe đại phu của Huyền Hồ Đường nói.”

"Vậy à." Tần Giải Ngữ cười đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói: "Ta biết rồi, đại phu vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi. Mồ hôi đầy đầu kìa."

Hành lễ xong, đại phu lập tức dẫn người bỏ chạy, như có quái vật đuổi theo sau vậy.

Tần Giải Ngữ vứt khăn tay đi về phía Lăng Hàn Viện, nụ cười trên mặt không hề giảm, trong mắt càng thêm phần đắc ý.

Nếu thật sự không có thai thì sẽ bớt chuyện cho nàng ta. Chuyện tiếp theo không cần nàng ta nói gì, Cố Hoài Nhu cũng sẽ làm theo những gì bọn họ muốn.

Đúng là thuận buồm xuôi gió mà, ông trời quả thật đang giúp nàng ta!

Việt Đào chạy ra chạy vào ở cổng phụ, mời lão đại phu của Huyền Hồ Đường đến, giọng run run: "Chủ tử, nô tỳ không tìm thấy lão đại phu trước đó, có lẽ ông ấy đã về quê rồi."

Hít một hơi thật sâu, Cố thị nhìn đại phu trước mặt, trực tiếp bảo Việt Đào đi mở hộp trang điểm của nàng ta lấy ngân phiếu ra.

"Ông bắt mạch đi." Nàng ta nói: "Nếu là hỉ mạch thì sẽ thưởng bạc. Nếu không phải... ta cũng sẽ thưởng bạc cho ông."

Lão đại phu nghe vậy, hiểu ý gật đầu, sau khi chẩn đoán một hồi, mới tiếc nuối lắc đầu: "Phu nhân không hề có thai, chắc là do trước đó bị phiền muộn, ăn uống không đúng cách nên nguyệt kinh bị chậm trễ."

"..." Cố Hoài Nhu thở hắt ra, đỡ lấy tim mình.

Sao lại có chuyện như vậy chứ? Không phải đại phu kia đã thề thốt là nàng đã có thai sao, mọi người cũng đều tin rồi mà! Sao bây giờ lại nói với nàng là không có?! Nàng phải giải thích thế nào với tướng gia đây? Chẳng phải còn bị nữ nhân xem kịch hay trong viện này cười nhạo hay sao?

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Hoài Nhu đưa tay lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay lão đại phu.

Nhìn thấy số tiền, lão đại phu giật mình: “Phu nhân?”

“Ông cứ nói là ta ăn nhầm đồ gây sẩy thai bên bị động thai.” Cố Hoài Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi xong chuyện, còn hậu tạ nữa.”

Lão đại phu do dự một lúc, nhìn ngân phiếu trong tay, vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc mà gật đầu.

Tranh Xuân Các.

Đào Hoa đang thưởng thức bữa trưa thì Thanh Đài trở về, vừa bước vào cửa đã kinh ngạc nói: "Chủ tử, Cố thị bị động thai thật!"

Cách đây hai ngày chủ tử nhà mình đã tiên đoán nàng ta sẽ xảy ra chuyện, không ngờ nó lại ứng nghiệm nhanh như vậy.

Đào Hoa không thèm cả ngước mắt lên, vẫy tay ra hiệu Thanh Đài đi tới: "Nào, ăn nhiều vào."

"Nô tỳ sao có thể ngồi ăn cùng bàn với chủ tử được?" Thanh Đài vội vàng lắc đầu: "Không hợp lễ nghi!"

“Nếu còn không ăn thì mấy ngày tới ngươi sẽ không có thịt mà ăn đâu.” Đào Hoa nói: “Đến lúc đó đừng có mà hối hận.”

Lại có chuyện gì nữa đây? Thanh Đài cau mày, do dự ngồi xuống bên cạnh, bưng bát nhận lấy cái chân gà chủ tử gắp cho. Rất muốn mở miệng hỏi, nhưng theo như kinh nghiệm thì cho dù chủ tử có trả lời thì nàng ta cũng không hiểu.

Vậy thì vẫn nên ngoan ngoãn ăn thịt thôi!

Một bàn đầy thịt, cũng không biết sao chủ tử lại có được. Thanh Đài vừa chuẩn bị ăn thì nghe thấy có tiếng nha hoàn vội vàng chạy vào.

"Khương nương tử!" Nha hoàn đó đứng ngoài sân hét lớn: "Ôn Thanh Các xảy ra chuyện rồi, phu nhân bảo người đến ngay!"

Tim đập mạnh, Thanh Đài vội nhìn chủ tử bên cạnh.

Khương Đào Hoa rất bình tĩnh, nuốt miếng cơm cuối cùng rồi mới đứng dậy nói: “Dẫn đường.”

“Vâng!” Nha hoàn bên ngoài xoay người rời đi, Thanh Đài vẫn còn ngồi đơ tại chỗ, đến khi Đào Hoa sắp ra khỏi cổng viện, nàng ta mới nhớ ra đặt bát xuống đuổi theo.

"Chủ tử?" Nhìn vẻ mặt của nha hoàn đó, Thanh Đài lo lắng nói: "Có khi nào Cố nương tử ăn mận nên xảy ra chuyện không?"

Đào Hoa bình tĩnh gật đầu.

Thanh Đài mở to mắt khó hiểu: "Người đã biết sẽ..."

Còn chưa dứt lời đã bị chủ tử bịt miệng lại. Khương Đào Hoa liếc nhìn nha hoàn trước mặt rồi lại nhìn Thanh Đài: “Đi theo chủ tử nhà ngươi, không cần phải nói nhiều.”

Trong lòng vừa lo vừa giận, mắt Thanh Đài đỏ hoe. Nhưng nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nên chẳng có cách nào.

Bước vào Ôn Thanh Các, bên trong đã đông đủ người. Ngay cả Thẩm Tại Dã cũng đã đến và ngồi yên vị, chưa kể đám Mai thị, Tần thị và Mạnh thị. Toàn bộ khung cảnh giống như sắp thẩm vấn nàng vậy.

"Thiếp thân thỉnh an gia và phu nhân.” Đào Hoa chớp mắt, tò mò nhìn đám đông một lượt: "Có chuyện gì vậy?"

“Ngươi còn hỏi có chuyện gì!” Mạnh thị ở bên cạnh lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Con của Cố thị đã không còn mà ngươi không cảm thấy áy náy một chút nào sao!”

Đào Hoa giật mình, vẻ mặt hoảng hốt, vội hỏi: "Chuyện này là sao? Đứa bé đang khỏe mạnh, sao có thể mất được?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo