Đổi Gả - Bát Nguyệt

Chương 14





Chiến thắng nơi biên thùy liên tiếp được thông báo về kinh thành.
Trưởng tỷ trở thành một huyền thoại.
Tỷ ấy nhiều lần cùng Cố Uyên kề vai sát cánh, phu thê hai người đồng tâm hiệp lực, đã chiếm được nửa giang sơn của Nam Man.

Mãi đến khi Nam Man dâng thư xin hàng, cùng với vô số kim ngân châu báu, Đại Chu mới thôi tấn công.
Mùa xuân năm sau, trưởng tỷ và Cố Uyên ca khúc khải hoàn hồi triều.
Mạnh Hàn Sơn rất mong được gặp vị cọc chèo này, còn không tiếc lời khen ngợi tỷ tỷ ta.
"Phu nhân, trưởng tỷ của nàng quả thật chẳng thua kém bậc nam nhi.

Nghe đồn nàng ấy đã liên tiếp thắng nhiều trận lớn."
"Nhạc phụ đại nhân quả xứng danh là đương triều Thừa tướng, những tiểu thư người nuôi dạy đều là bậc khuê tú hiếm có trên đời."
" Trưởng tỷ nhà nàng theo nghiệp võ, là nữ tướng quân của Đại Chu.

Còn nàng, là hồng phúc mà trời cao ban cho ta."
Ta mỉm cười e ấp, nép mình trong vòng tay của Mạnh Hàn Sơn.

Có lẽ hắn chẳng bao giờ biết được, nữ anh hùng mà hắn ngưỡng mộ hôm nay, chính là người vợ mà hắn từng ghét bỏ nhất kiếp trước.
..............................
Trưởng tỷ và Cố Uyên thắng trận trở về.
Cung đình mở tiệc chiêu đãi.
Cách một kiếp người, gặp lại Cố Uyên, hắn ung dung nho nhã hơn kiếp trước, không còn lúc nào cũng chau mày.
Thi thoảng ánh mắt hắn lại hướng về phía trưởng tỷ.
Trưởng tỷ cùng người khác ôn chuyện cũ, đôi khi cười lớn.

Cố Uyên thấy vậy, khóe môi cũng nở nụ cười.
Chỉ khi yêu thích một người, ánh mắt mới không tự chủ mà dõi theo nàng.
Ta tiến về phía Cố Uyên, cất tiếng chào: "Tỷ phu."
Hắn ngẩn người, không nhận ra ta.

Nhưng cách xưng hô "tỷ phu" đã giúp hắn nhanh chóng đoán ra.
Cố Uyên gật đầu với ta, không hề có ý xem thường nữ nhi: "Thì ra là Sở nhị tiểu thư, thường nghe phu nhân nhắc đến tiểu thư, khen ngợi muội thông minh xinh đẹp, hiếm có trên đời."
Mạnh Hàn Sơn tiến lại gần, xen vào: "Cố tướng quân, phu nhân nhà huynh cũng là bậc nữ nhi hiếm có."
Trưởng tỷ bước tới, kéo ta sang một bên trò chuyện.
Hai tỷ muội đã lâu không gặp, nhưng vẫn thường xuyên trao đổi thư từ.
Nghe tin về kết cục của Tô Nguyệt, tỷ tỷ không còn cảm giác hả hê khi báo được thù, tỷ ấy chỉ khẽ thở dài: "Chuyện kiếp trước đã quá xa vời, ta không còn bận tâm nữa.

Nhị muội, may mà chúng ta đã đổi hôn ước, ta cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.

Đời này ta không nên chỉ quanh quẩn nơi khuê phòng, ta cũng có những hoài bão riêng."
“Muội à, muội có hay? Khi ta phiêu bạt nơi biên ải hoang vu, ta đã quên mất mình là phận nữ nhi.

Ta theo chân Cố Uyên, luôn tin rằng ta cũng có thể như chàng ấy, trở thành một vị tướng quân của Đại Chu.”
“Muội muội à, ta đã làm được.”

Ta gật đầu, khẽ cười: "Tỷ tỷ, muội hiện tại cũng rất mãn nguyện.

Muội sẽ trở thành hậu phương vững chắc cho Mạnh Hàn Sơn, giúp hắn trở thành bậc quyền quý, còn muội sẽ là nữ nhân cao quý nhất chốn kinh thành."
Ta và tỷ tỷ nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Kiếp này, tuy hai ta vẫn phải gả cho người ta, nhưng kết cục đã hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước, ta lấy phu quân chỉ vì chữ "phận".
Kiếp này, ta sống vì chính mình.
Tỷ tỷ trở thành nữ tướng quân, còn ta sẽ từng bước trở thành phu nhân của bậc quyền thần.
Người mà ta và tỷ tỷ gọi là phu quân, bất quá chỉ là gấm thêm hoa, là công cụ đắc lực để ta và tỷ ấy hoàn thành tâm nguyện.
Chớp mắt, ta đã hai mươi.

Khi lang trung báo tin ta có thai, Mạnh Hàn Sơn đã rưng rưng nước mắt: "Tri Ý, chúng ta có con rồi! Là cốt nhục của hai ta."
Ngày con trai đầu lòng chào đời, Mạnh Hàn Sơn lại rơi lệ: "Tri Ý, cả đời này ta nguyện sống vì nàng và con."
Nhiều năm sau, Cố Uyên hy sinh nơi sa trường, tỷ tỷ trở thành chủ mẫu của nhà họ Cố.

Khi những đứa con của tỷ ấy còn chưa trưởng thành, tỷ ấy đã là tổng chỉ huy của ba quân.
Tỷ ấy cũng là nữ tướng đầu tiên trong lịch sử Đại Chu.
Nhờ có tỷ tỷ, địa vị của nữ nhi Đại Chu được nâng cao không ít.
Trưởng công chúa chịu ảnh hưởng từ tỷ tỷ, đã nỗ lực tranh giành ngôi vị và trở thành nữ hoàng đế đầu tiên.
Chẳng một ai hay, bậc quân sư mưu lược sau lưng trưởng tỷ, nào phải Cố Uyên phu quân của nàng.

Mà chính là ta.
Bấy lâu nay, ta vẫn luôn âm thầm hiến kế bày mưu cho tỷ ấy.
Mạnh Hàn Sơn sống đến tuổi lục tuần, lúc lâm chung vẫn canh cánh chuyện của ta, nắm tay con trai, dặn dò từng câu từng chữ: "Nhất định phải bảo vệ mẹ các con thật chu toàn."
Mạnh Hàn Sơn mang theo nỗi niềm canh cánh về ta, lìa xa cõi trần.

Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn tin rằng ta yêu hắn sâu đậm, còn nói, nguyện kiếp sau lại nên duyên phu thê.
Xuất giá tòng phu, ta được hắn yêu chiều hơn nửa đời người.
Đối với bậc lang quân ấy, tình yêu chẳng thể nói là sâu đậm, nhưng oán trách cũng chẳng hề có.
Thoáng chốc, ta và tỷ tỷ đều đến tuổi xế chiều, tóc bạc như sương.
Hai tỷ muội cùng nhau du ngoạn sơn thủy, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, bèn quyết định dọn về sống chung, an hưởng tuổi già.
Đến khi gần đất xa trời, tỷ tỷ mỉm cười nói: "Nhị muội à, lần này hai ta đã chọn đúng rồi."
Cả một đời người không hối tiếc, tỷ tỷ ra đi thanh thản.
Ta vẫn thường nghĩ, đời người như một chiếc khóa, chỉ có chiếc chìa khóa vừa vặn mới có thể mở ra dễ dàng.
(Hết).