Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới

Chương 126: Nỗi sợ.




Ngày hôm nay, cô có hẹn với một người rất quan trọng. Vì chỉ cần một cái gật đầu từ người này, kế hoạch mà cô tốn công sức bàn ra sẽ có thể thu lưới.

Khuông mặt chẳng trang điểm, nhưng lại xinh đẹp hơn cả người khác dùng trang đẹp. Làn da trắng mịm thêm đồi môi hồng, đôi mắt hạnh to tròn rồi đến đồi lông mi dài cong vuốt. Một vẻ đẹp tự nhiên ban tặng khiến ai nhìn thấy cũng phải đem lòng ghen tị.

Hạ Nguyệt đi thang máy xuống tầng dưới.

Tầng dưới là một khu nhà hàng rộng lớn. Cô đi đến gần cổng thì dần đi chạm lại.

Đứng trước cổng là vài nhần viên đứng theo hàng ngang. Khi cô vừa bước đến, một nam nhần viền bước lên, nam nhân viên đối cô cúi đầu, tay đặt lên ngực đối: "Xin hỏi tiều thư có đặt bàn trước chưa ạ?"

Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn vào bên trong nhà hàng. Chỉ thấy bên trong phòng có những quý ông và quý bà lịch thiệp, và những đôi bạn trẻ đang trò chuyện một cách lãng mạn.

Phía trên sân khấu là tiếng đàn piano và cả violon đang cùng nhau hợp tấu. Tiếng đàn du dương yêm dịu, ánh đèn vàng lấp lánh, mang lại cho người khác cảm giác ấm áp. Tạo ra phong cảnh vừa lãng mãn và hào hoa trang nhã, nhưng cũng chẳng mất phần sang trọng quý phái.

Hạ Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng đáp: "Phòng 1030."

Nam nhân viên nghe đến giọng nói Hạ Nguyệt. Hắn có chút đỏ mặt, nhưng khi biết số phòng của cô thì hắn hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn đã hoàn hồn. Đưa đôi mắt đánh giá nhìn cô gái trước mắt.

Hạ Nguyệt hơi nhíu mày. Không để cô khó chịu quá lâu. Nam nhân viên đó lại đối cô mỉm cười chức nghiệp. Đưa tay mời: "Vâng, vậy mời tiểu thư theo tôi."

Nói đoạn nam nhân viên quay người hướng và trong nhà hàng mà đi.

Hạ Nguyệt mày vẫn còn hơi nhíu, có chút không rõ nam nhân viên này có ý gì. Nhưng vì vị khách kia, cô đành phải không suy nghĩ tiếp nữa, đi theo sau nam nhân viên đi vào trong nhà hàng.

Nam nhân viên chỉ đường hướng bật thang đi đến. Hạ Nguyệt chạm gãi theo sau hắn đi lên lầu.

Tòa nhà này được thiết kế 22 lầu, nhưng bên trong nhìn lại cứ như 2 lầu. Không gian tạo ra như cho người ta có cảm giác đang ở nhà, khiến người ta thấy thoải mái.

Bên trên cầu thang là dẫy phòng vip, nơi đây chỉ dành riêng là cho những người dùng phòng ăn riêng.

Đặt biệt dành riêng cho những vị khách cần không gian riêng...

Nam nhân viên dẫn đường đưa cô đến một cánh cửa, rồi đưa tay mở cửa, đưa tay còn lại ra dấu mời, trên môi mỉm cười chức nghiệp, nói: "Tiều thư, đến nơi rồi."

Hạ Nguyệt hơi ngẩn đầu nhìn lên số phòng trên cánh cửa.

Sau khi xác nhận mình đã đến đúng nơi. Khi này cô mới hơi thả lỏng một chút. Nhưng cô vẫn còn sự cảnh giác nhất định, cứ đứng bên ngoài nhìn vào, chứ không bước vào.



Từ bên ngoài nhìn vào trong phòng có điểm tối. Bên trong căn phòng chỉ mập mờ, chẳng giống gì phòng ăn riêng, mà giống hơn với khách sạn.

Hạ Nguyệt hơi cảnh giác, cô không có bước vào, mà nhìn qua nhân viên chỉ đường hỏi lại lần nữa:

"Cậu có chắc đây là phòng 1030 chứ?"

Nam nhân viên chỉ đường không trả lời, mà chỉ nở nụ cười. Ngây sau đó là một cú đẩy mạnh từ sau.

Hạ Nguyệt bị đẩy choáng váng, một chân cô đứng không vững bước vào bên trong phòng. Ngây sau là tiếng đóng cửa rồi tiếng 'cạch' của khoá cửa.

Hạ Nguyệt đứng vững trong phòng. Khi nghe tiếng đóng cửa rồi khóa cửa khiến toàn thân cô lạnh lẽo.

Cô quay người vội vàng kéo khóá nắm cửa, vận vài thì chẳng thấy động tĩnh gì. Hạ Nguyệt cắn chặt răng. Nhịp tim tăng lên vì bị đẩy vào đột ngột.

Cánh cửa đóng lại khiến căn phòng thêm u ám.

Hạ Nguyệt nhìn quanh một vòng, cô cũng chỉ thấy được ánh sáng mờ ảo từ cửa ban công phát ra. Cô đưa tay lần mò tim bật công tắt đèn. Nhưng ở trong ánh sáng có hạng, cộng thêm sự lo lắng khiến cô không cách nào tìm thấy nơi đặt công tắt đèn.

Hạ Nguyệt cố hít một hơi thật sâu để cố lấy lại bình tĩnh. Căn phòng vốn tối, chỉ có phía ban công là có ánh đèn. Ánh đèn chiếu sáng qua cửa sổ khiến căn phòng sáng lên đôi chút.

Nhưng trong mắt Hạ Nguyệt chỉ còn lại cảnh tượng mình nằm trên bàn phẫu thuật, mà cánh cửa ban công trước mắt như chiếc đèn phẫu thuật.

Sắc mặt cô tái nhợt, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới đến đổ máu. Đau đớn từ môi chuyền đến khiến

Hạ Nguyệt chợt bừng tĩnh.

Cô nhìn ánh đèn, lại nhìn cánh cửa. Đưa tay lên nhìn đồ hồ thì thấy đã là gần 9 giờ, gần đến điểm hẹn với người đó.

Hạ Nguyệt đưa tay nắm lấy sợi dây truyền trên cổ, như đang muốn nó tiếp thêm dũng khí cho mình.

Hạ Nguyệt bước về phía trước hai bước. Nhưng trong đầu cô điều là những hình ảnh của cuộc phẫu thuật khi đó. Nối đau đớn khi bị lấy tim, và nổi sợ hãi khi bị chính cha ruột mình đặt lên bàn mổ.

Trái tim cô không ngừng đập nhanh. Và mỗi lần trái tim cô đập, là mỗi một là nó sắp nhảy khỏi lòng ngực cô.

Hạ Nguyệt nắm chặt mặt dây chuyền trên tay. Hai mắt nhắm lại. Khi cô bước thêm bước nữa, cô chủ cảm thấy đất trời đảo lộn. Mọi thức trước mắt cứ như đang dần tối hơn, thô thấp khó khăn.



Ngây sau cô sắp ngã xuống, thì một tiếng lạch cạch phía sau khiến ý thức đang dần mất đi của cô, chợt thanh tỉnh.

Hạ Nguyệt quay người nhìn về phía sau. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có đề phòng và cảnh giác.

Một hình bóng lả lướt bước vào. Vóng dáng người ấy xinh đẹp, mái tóc dài uốn lượn được cô buông xả ra sau. Đôi mắt phượng xinh đẹp lại sắc bén. Khi đôi mắt ánh nhìn thấy người đứng bên trong căn phòng thì sự sắc bén đã không còn. Hay và đó là vẻ mặt kinh ngạc.

"Nguyệt? Em làm gì ở đây vậy?"

Vương Ngữ Yên bước lên trước hai bước. Nhưng khi nhìn thấy rõ khuông mặt ấy cô càn thêm sửng sờ.

Sắc mặt trắng bệt. Cứ như vừa trải qua thứ gì đó rất đáng sợ.

Hạ Nguyệt nhìn thấy người đến là Vương Ngữ Yên. Cô chẳng còn vẻ lạnh lùng của ngày thường. Cũng chẳng còn bộ dáng nghiêm túc, chẳng phải khóc, và cũng chẳng nói một lời nào.

Cô cứ như vậy từng bước đến gần Vương Ngữ Yên. Cứ như vậy ôm lấy chị. Vùi mặt vào ngực chị.

Vương Ngữ Yên kinh ngạc. Nhưng cũng không có đẩy ra, mà cô thuận thế ôm càn chặt. Tay đặt sau lưng Hạ Nguyệt vỗ nhè nhẹ.

Sau một lúc, Hạ Nguyệt buông tay. Vẻ mặt cô hơi ửng hồng, quay đầu sang một bên không dám nhìn trực tiếp Vương Ngữ Yên.

Cô chỉ là không ngờ bản thân sẽ ám ảnh chuyện lúc nhỏ, còn là đến lúc này mới phát hiện. Còn ở trước mặt Vương Ngữ Yên làm mấy trò khó hiểu.

Hạ Nguyệt... Cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống mà thôi.

Vương Ngữ Yên ngồi một bên, tay cô vẫn đặt trên lưng Hạ Nguyệt mà nhẹ nhàn vỗ nhẹ. Nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt, em sao lại ở đây? Còn lại bị nhốt trong phòng này?"

Hạ Nguyệt bị hỏi có chút một lời khó nói. Ánh mắt nhìn xuống dưới lầu.

Từ trong phòng có thể nhìn xuống dưới thông qua ban công ở trong phòng. Bên cạnh ban công có đặt một cái bàn nhỏ đủ cho hai người ngôi.

Hạ Nguyệt nhìn xuống ánh đèn vàng lấp lánh ấy, lại nghe tiếng đàn piano bên tai khiến trái tim đang hổn loạn của cô trở nên bình tĩnh lại ít nhiều. Bàn tay cô hơi nắm chặt, môi mím lại đáp: "Em đến gặp đối tác, còn Tỷ. Sao Tỷ lại ở đây?"'

Vương Ngữ Yên hơi sửng ra. Như nghĩ đến gì đó mà đôi mày cô nhíu lại.

Nhưng khi Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên. Đôi mày đang nhíu ấy chợt giãn ra không ít. Vẻ mặt cô trở nên ôn hòa đáp: "Tôi giống như em."

Hạ Nguyệt kinh ngạc.