Không Còn Háo Hức - Lãng Nam Hoa

Chương 39




Edit: Đậu Xanh

Lúc đó, Tần Vịnh đang ở trong văn phòng làm việc chỉnh sửa bảng báo cáo mà Lục Diên chính miệng gạt bỏ. Anh ta kiểm tra mấy lần, mặc dù không hề phát hiện có gì sai sót, nhưng sợ tùy tiện nộp lên lại bị Lục Diên không đồng ý nên đành xem đi xem lại tận mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới giao cho quản lý.

Anh ta gửi tin nhắn cho Thư Khả Du nhưng vẫn không nhận được hồi âm, tin nhắn của Thi Khiết thì luôn không ngừng gửi đến, anh ta buồn phiền không thôi, cuối cùng quyết định gọi cho cô ta.

Tần Vịnh đứng dưới cầu thang đè thấp giọng, nói với trong micro giải thích: "Tôi nói rồi, tối hôm đó chúng ta uống say, là say rượu làm loạn."

Thi Khiết quyết không khuất phục, "Em không cần biết, đây là lần đầu tiên của em, anh phải chịu trách nhiệm với em."

Tần Vịnh tức đến mức nện vào vách tường của cầu thang mấy cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô nói lần đầu tiên thì là lần đầu tiên à?" Tối hôm đó anh ta rất say, Thi Khiết lại giống như một con sói cái cứ bổ nhào đến, anh ta tất nhiên không thể kiềm chế được, tuy rằng không đến mức mất đi ý thức, nhưng cũng tình trong như đã mặt ngoài còn e, nói chung là hai người đã làm tình.

Nhưng nếu như biết cô ta sẽ đeo bám khó rứt như thế, anh ta tuyệt đối sẽ không uống nhiều rượu cũng sẽ không buông thả bản thân sa đọa.

"Anh có ý gì?" Ở đầu dây bên kia, Thi Khiết tức giận hỏi ngược lại.

"Ý trên mặt chữ." Tần Vịnh cũng không quan tâm lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không, anh ta không muốn bị Thi Khiết bám riết không buông, bên này chuyện của Thư Khả Du vẫn chưa giải quyết xong, anh ta không có tâm tình nhàn rỗi để đi quan tâm Thi Khiết nữa.

Nước mắt Thi Khiết rơi lã chã, thô lỗ mắng vào điện thoại, Tần Vịnh trực tiếp cúp ngang cuộc gọi, sau đó kéo cô ta vào danh sách đen. Tuy rằng Thi Khiết vẫn ở cùng một bộ phận với anh ta, nhưng có cho tiền cô ta cũng không dám kể loại chuyện thối nát này ra bên ngoài, anh ta chỉ cần quyết tâm không chịu trách nhiệm, cô ta có thể làm gì được anh?

Ngày hôm sau, mẹ Thư bởi vì chuyện ngày hôm qua nên không dám đối mặt với con gái của mình.

Thư Khả Du không muốn khiến ba mẹ hiểu lầm, cũng không muốn để Lục Diên nuốt cục ghen có chút vô cớ này.

Cô kéo ba mẹ mình ra định nghiêm túc nói rõ tình huống hiện tại của bản thân.

"Con với Tần Vịnh đã không còn khả năng quay lại bên nhau nữa." Cô lạnh nhạt nói.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa bên ngoài cửa sổ.

Ba mẹ ở đối diện tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Thư Khả Du bỗng trở nên kiên định không thôi, "Con sẽ không quay lại với anh ấy, cũng sẽ không kết hôn với anh ấy."

Cuối cùng mẹ Thư không nhịn được, bà lên tiếng hỏi: "Vì sao? Hai đứa có hiểu lầm?"

Thư Khả Du không biết nên giải thích với ba mẹ như thế nào về chuyện giữa cô, Lục Diên còn có Tần Vịnh, cuối cùng "nghìn lời nói, vạn câu thề" chỉ hóa thành một câu, "Bọn con đều phạm sai lầm."

"Con có ý gì...? Sai lầm gì?"

Thư Khả Du lấy đoạn tin nhắn không xác định mà cô vừa nhận được ra cho ba mẹ xem.

Cô đoán do Thi Khiết gửi. Nội dung bảo cô chia tay với Tần Vịnh, nói Tần Vịnh đã cướp mất đêm đầu tiên của cô ta, bảo Thư Khả Du hãy thương xót cho cô ta. Lời nói này vô tình đã đắp nặn Thư Khả Du trở thành một cô gái thấu hiểu lòng người, cuối câu còn nói thêm một câu: Tôi tin cô nhất định sẽ hiểu cho tôi.

Thư Khả Du không phải hiểu cho cô ta, chẳng qua cô thật sự không muốn dính líu đến cô ta và Tần Vịnh nữa.

Ba mẹ cô xem xong đoạn tin nhắn này, quả nhiên trông như vừa nhìn thấy một vật ô uế nào đó, chân mày nhíu chặt vào nhau, bọn họ không nghĩ đến Tần Vịnh sẽ làm ra loại chuyện như thế, càng không nghĩ đến người phụ nữ kia có thể gửi đoạn tin nhắn như vậy cho Thư Khả Du.

Ba Thư: "Chia tay rồi thì tốt. Nhanh chóng chia tay ngay, trước kia là tôi nhìn nhầm cái tên Tần Vịnh."

Mẹ Thư cũng sốt sắng bảo Thư Khả Du lập tức cách xa Tần Vịnh ra một chút.

*

Thư Khả Du nhận điện thoại của Tần Vịnh, cô rất bình tĩnh.

Cô và anh ta nói về Thi Khiết, nói về mối tình của hai người suốt mấy năm qua, cuối cùng cẩn thận nói lời tạm biệt với anh ta: "Em sẽ không chỉ trích anh, ngược lại phải nói lời xin lỗi với anh. Xin lỗi, hình như em chưa từng giao trái tim mình cho anh. Rất cảm ơn sự đồng hành của anh trong suốt những năm qua, hy vọng anh có được hạnh phúc của riêng mình."

Sau khi đơn giản bình tĩnh kết thúc cuộc gọi này, Tần Vịnh cũng không còn gọi đến nữa.

Mối quan hệ của cô và Tần Vịnh cứ như đã kết thúc, bắt đầu bằng sự đơn giản, khi kết thúc cũng không rầm rộ.

-

Có một hôm, trong lúc Thư Khả Du và Lục Diên đang đi dạo trên phố thì gặp Trâu Diệu Đình.

Ban đầu khi nhìn thấy bên cạnh Lục Diên có phụ nữ, cô ta cảm thấy bản thân mình bị phản bội, sau đó cô ta đến gần nhìn kỹ, phát hiện cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn kia chính là Thư Khả Du, khi ấy trong đầu cô ta tựa như có một quả bom vừa nổ tung.

Trên gương mặt tinh xảo là biểu cảm không thể tin được.

Thư Khả Du bị Lục Diên ôm vào lòng, cô giãy ra, đánh tiếng chào hỏi với cô bạn tốt nhiều năm không gặp ở trước mắt: "Lâu rồi không gặp."

Trâu Diệu Đình từ trong cơn kinh ngạc hồi thần lại, nở một nụ cười không mấy thân thiện, ánh mắt đánh giá từ trên gương mặt vẫn trắng mềm như cũ của Thư Khả Du dời sang gương mặt của Lục Diên, cuối cùng trong đôi mắt của cô ta ngập tràn vẻ chua chát, "Lâu rồi không gặp."

Lục Diên dùng một loại ánh mắt khinh miệt và nhạt nhẽo lườm cô ta, như thể đã biết được tất cả hành động nhỏ của cô ta trong bóng tối. Cô ta giống như một tên trộm bị bắt tại trận, quần áo rách rưới, lớp trang điểm hoàn hảo lại không thể che giấu được sự trống rỗng trong nội tâm và sự cuồng vọng hư vinh của cô ta.

Trâu Diệu Đình quyết định giữ lại cho bản thân chút thể diện, chậm rãi khôi phục tâm trạng bình thường, "Hai người quay lại rồi à?"


"Ừm." Thư Khả Du nở một nụ cười thẹn thùng.

"Thật tốt, Lục Diên vẫn luôn chờ đợi cậu. Mấy năm nay, bởi vì cậu, cậu ấy thường quan tâm đến tớ. Nhưng mà do muốn moi tin tức của cậu." Cô ta thành thạo ngụy trang chính mình, dù cho mọi người biết trong lời nói của cô ta có mấy câu thật mấy câu giả.

Thư Khả Du cười cười, vừa định nói gì đó, Lục Diên đã kéo thẳng cô vào lòng, vốn không hề muốn Thư Khả Du tiếp lời với cô ta.

Nụ cười giả tạo của Trâu Diệu Đình cuối cùng cũng tan vỡ, chóp mũi dâng lên một cỗ chua xót, cô ta nhìn nhìn đồng hồ, nói xin lỗi: " Xin lỗi, tớ còn chút chuyện phải làm, không quấy rầy các cậu nữa? Hôm khác nói tiếp nhé?"

Lục Diên cuối cùng cũng mở miệng, " Được."

Nhìn vào bóng lưng có thể nói là bỏ chạy vào đồng hoang của Trâu Diệu Đình, trong lòng Thư Khả Du bỗng dưng cảm thấy khó chịu, Lục Diên giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nói: "Cô ta là tình địch của em, sao em lại tỏ ra đồng cảm với cô ta được?"

Thư Khả Du ngẩng đầu lườm anh: "Tình địch tình địch...anh đừng quá kiêu ngạo!"

Đôi mắt tròn xoe cộng thêm biểu cảm nghiến răng cắn lợi, Lục Diên cứ cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được động thủ sờ soạng cô, lại bị cô tức hồng hộc hất tay ra.

Trời rất xanh, gió cũng nhẹ nhàng, thời tiết tốt như thế này luôn khiến Lục Diên mong ngóng về tương lai.

Thư Khả Du đang cùng anh dạo bước về phía trước, nhìn thấy thứ gì chơi vui hoặc đẹp mắt thì vẫy vẫy tay bảo anh cũng cùng đến xem, vừa rồi cô nhìn thấy một đôi búp bê gác cửa rất đáng yêu bên trong tủ kính.

Một đôi cô dâu chú rể, cái đầu tròn cùng thân thể mập mạp, rất đáng yêu.

Cô ngồi xổm ở đó ngắm nhìn thật lâu, sau đó ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt híp thành một đường kẻ, khóe miệng là bộ dáng thập phần yêu thích, cô hỏi anh: "Thích không?"

Lục Diên cũng ngồi xổm xuống ngắm nhìn với cô, rồi xoay đầu qua nhìn cô, cô đang chờ đợi câu trả lời của anh, anh mím khóe môi, "Thích em."

Thư Khả Du sững sờ, vành tai ửng đỏ, "Em đang hỏi anh có thích đôi búp bê này không."

"Thích."

"Em cũng thích, em mua nó tặng cho anh nhé. Mỗi người một con." Thư Khả Du đẩy cửa vào tiệm.

Khi trong lòng Lục Diên bị nhét vào một con búp bê đáng yêu không hợp hình tượng như thế này, anh đột nhiên nhớ đến tin tức Tần Vịnh và Thi Khiết sắp kết hôn.

Ngón tay tùy ý vuốt ve phần gáy của con búp bê, anh cụp mắt hỏi Thư Khả Du: "Chúng ta khi nào thì kết hôn?"

Động tác nghịch búp bê của Thư Khả Du đột ngột dừng lại, hai má ửng đỏ, cô chậm rãi nâng mắt lên nhìn Lục Diên, nhu tình như nước lại xấu hổ không thôi.

"Đây là cầu hôn sao? Đơn giản vậy..."

"Thôi vậy, xem như anh chưa nói gì." Lục Diên dùng ngón trỏ chạm vào chóp mũi, lúng túng nói.

Đáng ra không nên tùy ý như thế, ít nhất phải có nhẫn, phải có quà, phải có bánh kem, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ mà Thư Khả Du thích. Vừa rồi anh chỉ nhất thời nổi hứng, quên mất phải cho cô gái của anh những thứ tốt nhất.

"Thế em đồng ý trước vậy." Thư Khả Du bỗng nhiên nói, khóe miệng chất chứa mật ý nồng đậm, đôi mắt phát ra ánh sáng.

Lục Diên sững người, nhìn cô, luôn cảm thấy cô còn đáng yêu hơn cả con búp bê ở trong lòng anh.

*HOÀN*