Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân

Chương 11




Ngoại truyện 1: Sinh bệnh
Dương Từ Dật phát hiện Hoắc Huyền có gì đó không ổn từ lúc hắn đề nghị phân phòng ngủ, thậm chí khi gọi điện thoại sẽ tránh anh đi ra ban công nói chuyện.
Tuy rằng lúc ấy bọn họ không nhiều tình cảm ân ái, nhưng tôn trọng nhau như khách vẫn có, đời sống tình dục cũng được duy trì ở tần suất bình thường.
Dương Từ Dật còn cho rằng anh không đủ hấp dẫn, thân hình không còn lôi cuốn Hoắc Huyền. Thật ra anh đang ở độ tuổi cuốn hút nhất đối với một người đàn ông, sự nghiệp thành công, thành thục ổn trọng, tất nhiên không bao gồm khía cạnh có một người bạn đời rất trẻ tuổi.
Trên thực tế, lúc đó Hoắc Huyền đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất ngủ và triệu chứng rối loạn lưỡng cực. Cái chết của mẹ hắn là một cú sốc lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, thậm chí nó còn bắt đầu dần dần ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.
Dương Từ Dật đã bất cẩn trong cuộc họp ngày hôm đó. Trong công ty đều biết giám đốc Hoắc xinh đẹp trẻ trung là người nhà hợp pháp của ông chủ, là đối tượng được đông đảo nhân viên ngoài mặt ngưỡng mộ sau lưng lén lút hóng chuyện, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý.
Trước đây Hoắc Huyền thường lẻn vào phòng làm việc của anh, thậm chí có lần đang hôn môi thì bị cấp dưới bắt gặp, Dương Từ Dật da mặt mỏng, ho khan một tiếng, nói sau này ở công ty nên tiết chế một chút.
Có lẽ từ đó về sau hắn liền ít tới văn phòng anh.
Dương Từ Dật tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất để tâm, rốt cuộc việc phân phòng ngủ đối với cặp chồng chồng kết hôn không có nền tảng tình cảm như bọn họ không thể nói không phải vấn đề gì lớn được. Anh kết hôn cùng bạn thân nhất của cháu trai, ban đầu không chỉ chịu cảnh người thân bạn bè không coi trọng, còn nghe một số lời bàn tán của người khác.
Anh vẫn luôn là con trai nhỏ ổn trọng trong nhà, làm việc gì cũng hoàn hảo không ai chỉ trích, nhưng ngoại trừ vấn đề tình cảm của mình, chính là việc tư của anh, anh không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp.
Chỉ cần Hoắc Huyền gật đầu, anh cái gì cũng không sợ.
Anh không quan tâm những lời chỉ trích của người khác, anh chỉ sợ Hoắc Huyền chịu không nổi. Không tránh khỏi việc có người sẽ lấy vấn đề này công kích hắn. Anh cảm thấy đứa nhỏ này dễ bị ảnh hưởng bởi lời người xung quanh giễu cợt, lòng tự trọng cao, hơn nữa nhìn qua đã khiến người khác gia tăng ý muốn bảo vệ.
Sau lại có một lần Dương Từ Dật nói với Dương Xán cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Huyền, anh đã nghĩ thiếu niên này rất ngoan.
Dương Xán lộ vẻ mặt khiếp sợ, liến thoắng không ngừng tỏ vẻ bộ lọc của Dương Từ Dật thật sự quá dày rồi, rõ ràng Hoắc Huyền có thể dùng một tay quật ngã một tên côn đồ.
Dương Từ Dật thừa nhận mình bị vẻ bề ngoài Hoắc Huyền hấp dẫn ngay từ ánh mắt đầu tiên, con người đều là động vật cảm quan, nhưng sau này dần dần để ý đến hắn, anh càng bị thu hút bởi sự nỗ lực quật cường của hắn.
Việc hai người sống chung dưới một mái nhà phát hiện đối phương có điều gì đó không ổn là điều bình thường.
Lần duy nhất Dương Từ Dật làm một việc không tôn trọng riêng tư của Hoắc Huyền, đã tra được hắn thường xuyên ra vào một phòng tư vấn tâm lý.
Khoảng thời gian mấy ngày đó Dương Từ Dật cũng không dễ chịu, anh vẫn luôn chờ Hoắc Huyền tự mình nói cho anh, mặt khác lại yêu cầu trợ lý tìm kiếm bác sĩ có thẩm quyền hơn. Anh cứ chần chờ, cứ lo lắng, rốt cuộc chính anh có thể giúp hắn được không.
Anh vẫn luôn cho rằng Hoắc Huyền có loại tình cảm đặc biệt với Dương Xán, chỉ là Dương Xán trước giờ chỉ thích con gái, không đáp lại hắn, cho nên anh cướp Hoắc Huyền đi cũng không có áy náy gì.
Rốt cuộc anh có thể cung cấp cho hắn những điều kiện thật tốt, đủ để hắn phát huy tài năng của mình.
Nhưng lần này anh có chút do dự, Hoắc Huyền sinh bệnh ngay dưới mí mắt anh. Rõ ràng anh ở ngay bên cạnh, Hoắc Huyền xuất hiện tình huống tâm lý bất ổn nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ỷ lại anh.
Đáng lẽ họ phải là người thân mật nhất của nhau, nâng đỡ cho nhau, dựa dẫm vào nhau, vì cái gì lại đi đến tình trạng như ngày nay.
Hoắc Xuân đột nhiên mất giọng khi giới thiệu dự án mới tại một cuộc họp, mọi người bên dưới không biết chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt hắn hoảng loạn, thần sắc mờ mịt nhìn Dương Từ Dật phía đối diện.
Dương Từ Dật khẩn trương đứng dậy nắm cánh tay hắn, bởi vì nhất thời lực quá mạnh nên chiếc ghế ma sát trên sàn phát ra âm thanh chói tai, anh tuyên bố hội nghị kết thúc, rồi sau đó nhanh chóng liên hệ bệnh viện.
Trong quá trình khám bệnh, Hoắc Huyền luôn nhẹ nhàng dựa vào ngực anh. Điều mà Dương Từ Dật mơ ước bấy lâu bỗng trở thành hiện thực, nhưng trong lòng anh lại không hề vui vẻ chút nào.
Bác sĩ cho biết chứng rối loạn lưỡng cực của Hoắc Huyền có lẽ đã kéo dài nhiều năm, tại sao gần đây hắn mới bắt đầu tìm cách chữa trị?
Dương Từ Dật cảm thấy rất áy náy, anh đã từng âm thầm thề sẽ bảo hộ thiếu niên này cả đời.
Sau khi mẹ Hoắc Huyền qua đời, hắn khóc lớn trong lòng ngực anh một hồi, sau đó biểu hiện vẫn rất bình thường.
Ở trong phòng nghỉ yên tĩnh, Dương Từ Dật nắm tay Hoắc Huyền, hỏi hắn có muốn anh ở bên cạnh không.
Nếu hắn nói hắn ghét, không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ buông tay không chút do dự.
Nhưng Hoắc Huyền nắm lấy tay anh, mở miệng không tiếng động lặp đi lặp lại từ "sợ hãi".
Anh gác lại công việc, nhờ anh trai anh giúp đỡ, giấu kín sự tình với ngoại giới, trên danh nghĩa là muốn ra ngoài du lịch, trên thực tế thì mang theo Hoắc Huyền đi chơi giải sầu.
Anh cùng Hoắc Huyền đi ngủ, ăn cơm, xem phim.
Sau khi tận hưởng khoảng thời gian dài nhàn nhã bên người yêu, Dương Từ Dật không cho hắn xem những bộ điện ảnh sâu sắc cải biên từ tác phẩm nổi tiếng, mà chọn một ít bộ phim nhẹ nhàng hài hước.
Cái ôm của Dương Từ Dật vô cùng ấm áp, Hoắc Huyền thả lỏng mà dựa lên ngực anh, như thể trở về thời kỳ thơ ấu, có khi nửa đêm hắn bừng tỉnh, khuôn mặt nước mắt lưng tròng khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Dương Từ Dật sẽ kể cho hắn một số kinh nghiệm trước đây và những câu chuyện thú vị thời niên thiếu của mình. Bác sĩ kiến nghị anh giao tiếp với Hoắc Huyền nhiều hơn, thế là chỉ có anh mở miệng lải nhải nói chuyện cả ngày, ban đầu anh còn chưa quen, nhưng Hoắc Huyền nghe rất nghiêm túc lời anh nói, anh cảm thấy trái tim hai người chưa bao giờ dựa vào gần nhau đến thế.
Ngày Hoắc Huyền khôi phục giọng nói, câu đầu tiên hắn mở miệng nói với Dương Từ Dật là:
"Anh sẽ vĩnh viễn bên em đúng không?"
Dương Từ Dật nói đương nhiên.
Sau Hoắc Huyền xuất hiện chứng quên phân ly, mất hết khoảng thời gian ngọt ngào của cả hai. Tuy rằng Dương Từ Dật có chút tiếc nuối nhưng anh vẫn thấy may mắn hơn, ít nhất Hoắc Huyền sẽ không quá thống khổ.
Kỳ thật vào đêm thiếu niên cùng đường uy hiếp anh, nếu Hoắc Huyền đến trễ một chút, Dương Từ Dật không biết được Hoắc Huyền đã nghĩ thế nào, anh chỉ biết một số tâm tư bẩn thỉu nào đó của anh sẽ bị bại lộ.
Anh nghĩ thầm có lẽ mình thật sự đã bị dụ dỗ rồi.
Ngoại truyện 2: Dương Xán
Dương Xán là hạt mầm Dương gia vô cùng cực khổ quanh co khúc chiết mới nuôi lớn được.
Là đứa trẻ lớn lên trong gia đình có chỉ số hạnh phúc cực cao, đầu óc ngay thẳng không cong quẹo.
Thật ra cậu đã sớm nghe qua danh tiếng Hoắc Huyền, bởi vì gương mặt cùng tính cách lạnh nhạt kia, không biết là ai đặt cho hắn cái biệt danh "mỹ nhân lạnh lùng".
Trong một lần tài xế có việc gì đó không tới đón cậu, khi cậu đang trên đường về nhà chọc phải đám lưu manh chuyên cướp tiền học sinh gần đó.
Dương Xán sao đánh thắng được mấy người này, cậu lắp bắp không nói lại những người đó, đúng lúc một cái tát sắp giáng xuống, cậu đột nhiên nghe được giọng nói Hoắc Huyền vang lên cách đó không xa: "Có bệnh hả, tiền của thiểu năng cũng cướp".
Ác miệng thật.
Mấy kẻ đó rất nhanh đã bị Hoắc Huyền nhẹ nhàng giải quyết, Dương Xán cảm thấy hắn thật con mẹ nó lợi hại.
Sau đó cậu liền quấn lấy Hoắc Huyền đòi làm bạn với hắn, bởi vì cậu thấy Hoắc Huyền đánh nhau lợi hại, học tập cũng lợi hại không kém. Mặc dù Hoắc Huyền luôn thờ ơ với cậu, nhưng cậu cũng tự hiểu, đây là sự cao ngạo của học sinh giỏi hàng đầu.
Tuy rằng Hoắc Huyền với cậu không có gì đặc biệt, nhưng thời điểm mấy người khác tự xưng bạn tốt ồn ào muốn mời hắn đến chơi nhà, phản ứng của Hoắc Huyền luôn là "chậc" một tiếng không kiên nhẫn.
Từ nhỏ trên người Dương Xán chưa từng thiếu tiền tiêu vặt, ra tay rất hào phóng, vì tính cách tương đối đơn thuần nên cậu từng nghĩ tiêu chí để kết bạn là thanh toán giùm đối phương.
Chỉ có Hoắc Huyền trợn trắng mắt khi nghe cậu nói muốn mời hắn ăn cái gì đó, sau đấy mở miệng nói: "Dương Xán, mày là đồ ngốc hả? Bọn họ xem mày là đứa coi tiền như rác mà mày không nhận ra à?"
Không phải Dương Xán không biết, chỉ là cậu cảm thấy không cần thiết vì một chút tiền nhỏ mà tổn thương tình bạn, sau lại có một lần cậu vô tình nghe được mấy người bạn tốt khác nghị luận về mình, lời nói không dễ nghe, về sau cậu cũng chỉ chơi cùng Hoắc Huyền.
Cậu thậm chí còn đưa Hoắc Huyền về nhà, giới thiệu hắn với gia đình của mình, còn có cả chú út cậu yêu thích nhất.
Trước đây cậu đã từng khoe khoang trước mặt Hoắc Huyền, chút út của cậu cực kỳ lợi hại, cũng lợi hại giống như hắn, tuy Hoắc Huyền không nói cái gì, nhưng hiển nhiên hắn không tin tưởng lắm.
Dương Xán thật sự rất sùng bái chú út của mình, ở trong lòng cậu, trên đời không có ai hoàn hảo hơn chú, chú nhỏ của cậu vừa dịu dàng lại hào phóng, nếu Hoắc Huyền không tin, vậy cho hắn tận mắt chứng kiến là được.
Cậu dứt khoát mời hắn đến nhà mình chơi.
Sau đó cậu hỏi Hoắc Huyền: "Chú út tao có phải rất tuyệt không? Người gì mà vừa đẹp trai vừa thông minh."
Hoắc Huyền sửng sốt, sau đó thâm ý nói: "Rất tuyệt."
Cậu cảm thấy Hoắc Huyền rất xứng đáng để làm bạn.
Tuy rằng cậu không quá thông minh, nhưng vẫn đủ biết ai đối xử tốt với mình.
Cậu nhớ rõ thời điểm mình muốn thi đại học, Hoắc Huyền nhìn thành tích của cậu còn bốc hỏa hơn ba mẹ cậu và chủ nhiệm lớp, thậm chí còn tự mình vì cậu lập kế hoạch học tập, như ma quỷ ngày đêm giám sát cậu.
Dương Xán lúc đầu còn có thể kiên trì, sau mấy lần làm bài thi đến 1 giờ sáng, tình cảnh sống không bằng chết, cũng bắt đầu ghét học, nửa đêm không ngủ lén đi ra tiệm net, kết quả Hoắc Huyền thật sự tìm tới, Dương Xán vô cùng sợ hãi. Nhưng Hoắc Huyền không hề mắng mỏ hay đánh cậu, mà ngồi bên cạnh dùng lời nói chân thành tha thiết tẩy não cậu, tài hùng biện kia còn tốt hơn cả diễn giả truyền cảm hứng mà nhà trường mời về giảng cho bọn họ. Nói cái gì mà ba mẹ cậu nuôi nấng cậu cũng không dễ dàng gì, chú út cậu cũng mong cậu thành tài, làm cho họ kiêu ngạo vì cậu một thời gian, khiến mấy kẻ xem thường cậu phải nhìn bằng con mắt khác, hơn nữa hai đứa nếu không vào cùng trường đại học, về sau từng người có việc học và bạn bè riêng rồi dần dần xa cách, duyên phận này chẳng phải sẽ bị chặt đứt sao?
Dương Xán lúc ấy rất dễ lừa, lau khô nước mắt nắm chặt tay ngoan ngoãn theo Hoắc Huyền về nhà. Cậu nhớ rõ lúc có điểm, Hoắc Huyền trông thành tích của cậu còn khẩn trương hơn so xem điểm của mình.
Dương Xán sau này mới biết được làm gì có vụ Hoắc Huyền muốn tiếp nối duyên phận với cậu.
Hắn con mẹ nó rõ ràng là muốn kết nối duyên phận với chú út của cậu!
Việc chú nhỏ cậu thích Hoắc Huyền cũng do cậu tự tìm ra manh mối, không chỉ thường xuyên bình tĩnh hỏi thăm hoàn cảnh về hắn, còn có pháo hoa mừng sinh nhật năm ấy, chú út cậu không cho cậu kể với Hoắc Huyền.
Lúc Hoắc Huyền mất tích, người đầu tiên phát hiện thật ra không phải cậu, mà là chú út cậu.
Thời điểm chú nhỏ và Hoắc Huyền kết hôn, cậu có chút tức giận, một người là bạn tốt của mình, một người là chú út của mình, sao hai người có thể âm thầm bên nhau sau lưng cậu?
Căn nguyên sự tức giận của cậu là niềm tin sụp đổ.
Mà Hoắc Huyền con mẹ nó quá biến thái, ai đời mẹ nó lớn già đầu rồi còn cả ngày đuổi theo cậu, ép cậu gọi hắn là thím nhỏ, còn mẹ nó vô cùng đắc ý. Mỗi ngày còn chua loét tìm hiểu chú út cậu lại cùng ai với ai đi ra ngoài.
Cậu không hiểu, rõ ràng hai người ai cũng không thể buông bỏ đối phương, sao có thể ầm ĩ đến mức ly hôn.
Sau đó hai người nhanh chóng hòa hảo, khôi phục lại cấp bậc gắn bó keo sơn. Có một ngày Hoắc Huyền tự nhiên chủ động mời cậu qua nhà hắn ăn cơm, Hoắc Huyền đùa nghịch cái đồng hồ tình nhân giới hạn toàn cầu trên tay hắn, còn làm bộ vô tình thấp thoáng để lộ chìa khóa xe. Đối diện với ánh mắt ghen tị của cậu, hắn nói cho cậu biết, chú út cậu cho rằng hắn từng yêu thầm cậu, lúc nói mấy lời này vẻ mặt Hoắc Huyền có chút phức tạp.
Dương Xán nghe vậy kinh ngạc rớt hàm: "Hả?"
"Tao cũng rất ngạc nhiên nha, chú út mày có phải cố ý chọc giận tao không? Nhưng anh ấy vì dỗ tao mà đồng ý cuối năm sẽ nghỉ phép mang tao đi trượt tuyết, tao không nên so đo nữa."
Dương Xán: "............"
Vậy mục đích chính của việc gọi cậu đến đây chỉ là để khoe khoang thôi đúng không? Hoắc Huyền mày là cái đồ hồ lư tinh mị hoặc chủ thượng!
Chờ sau khi chú út cậu về nhà, Dương Xán nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, cùng Bảo Cầm trên mặt đất mặt đối mặt vài lần.
Đột nhiên phản ứng lại, cho nên ngày xưa hai người này dùng cậu làm cớ ngươi tới ta đi thông đồng hú hí nhau?
Cậu đúng là trụ cột tình yêu của hai người họ.
Nhưng cậu cũng chỉ là một cây cột mà thôi.
[Editor có lời muốn nói:]
Truyện tui muốn edit có người làm rồi nên tui không làm nữa, làm biếng á. Truyện tên là "Xuyên Thư: Ta Công Lược Nam Chủ Không CP", chủ công, huyền huyễn, hài hước ngọt sủng, không drama gì nhiều vì công bá vcl. Các bạn có thể đọc cv vì chỗ edit mất phí ấy.