Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 113-8: Đại kết cục (8)




Thu đi đông lại, chẳng mấy chốc đã đến đông chí, ngoài đường tuyết rơi đầy đất, những nhánh cây yếu ớt sớm đã gãy đến nửa cành.

Màu trắng bao lấy thế giới, dường như chỉ điểm chút hồng ở trên đầu những ngọn gió, thành những chấm nhỏ trên nền tuyết trắng xóa.

"Sao dậy sớm vậy?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên, một chiếc áo choàng lông đỏ thẫm choàng lên người cô gái đang ngồi trước cửa sổ.

Mái tóc dài đen như mực mềm mại rủ xuống bên hông, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy nhìn tầng sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, tuy trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, nhưng hệ thống sưởi trong phòng đã được mở hết cỡ, cả khuôn mặt hồng bị đông cứng.

Tô Duyệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, thế nhưng chuyện đám cưới vẫn chưa đả động gì tới.

Mặc dù điều này cũng không quá quan trọng, nhưng dù sao cô cũng là con gái, ai lại không hi vọng có được một hôn lễ lớn cả đời khó quên chứ?

Cho dù chỉ tổ chức đơn giản thôi cũng tốt mà!

Tất cả uất ức trong đôi mắt đen láy được biểu hiện vô cùng tinh tế, khóe miệng Ninh Duệ Thần khẽ nâng lên ý cười khó nắm bắt, vuốt ve những sợi tóc tơ mềm mại, lại cười nhạt không nói, giống như làm ngơ với những bất mãn của Tô Duyệt.

"Em muốn đi chơi tuyết!" Tô Duyệt bất mãn nói, hai mắt nhìn cảnh màu vàng nhạt cách đó không xa.

Sau khi Hứa Hàm từ Mỹ trở về liền cấp tốc tới tìm Tô Duyệt, còn nói mấy ngày nữa sẽ đưa người đàn ông cô không dễ gì theo đuổi tới giới thiệu.

Hiện tại người nhà của cô ấy đã định cư ở Mỹ, trong nước không còn ai là người thân, cộng thêm không gặp mặt một thời gian dài, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mà cô ấy cũng rất thức thời, buổi tối nhanh chóng trở về phòng khách của mình, vốn không cần đợi Ninh Duệ Thần nháy mắt giả vờ ho, vì thế liền được ở lại nơi này.

Mà lúc này, tuyết óng ánh trong suốt dưới sự soi sáng của ánh mặt trời nổi lên ánh sáng ngọc lưu chuyển hào quang không dứt, trong đống tuyết mênh mông, Hứa Hàm dùng ngón tay vân vê chút tuyết trắng trên nhánh cây, trực tiếp ngậm ngón tay vào trong miệng, con ngươi linh động không ngừng xoay chuyển, dường như cảm thấy mùi vị không tệ, hai mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, nở nụ cười thỏa mãn.

Chiếc áo lông màu vàng nhạt làm nổi bật dáng người mềm mại của Hứa Hàm, hơi thở của tuổi trẻ tùy ý lan tỏa xung quanh cô.

"Tuổi trẻ thật tốt." Tô Duyệt nằm sấp ở trên cửa sổ cảm thán nói.

"Nói cái gì vậy, rõ ràng em cũng không khác cô ấy bao nhiêu, đừng nói linh tinh." Ninh Duệ Thần bật cười, bàn tay xoa tóc cũng dùng thêm sức, mái tóc đen vốn mềm mại trong nháy mắt biến thành ổ chim.

"Hôm qua em nghe Hứa Hàm nói, người đàn ông cậu ấy thích muốn về nước, tạo bất ngờ cho cậu ấy đấy." Tô Duyệt nói bóng nói gió.

"Ừ." Ninh Duệ Thần cũng chỉ khẽ đáp một tiếng.

Tô Duyệt vừa nghe thấy giọng điệu này của Ninh Duệ Thần không khỏi phát cáu, anh cũng biết cô và Hứa Hàm bằng tuổi nhau, cô khổ cực mang thai như vậy, mà ngay cả hôn lễ anh cũng không chịu cho cô, thật là keo kiệt mà!

"Em bây giờ đang mang thai, không được cau mày trừng mắt như mấy bà già, muốn nếm thử vị tuyết thì anh đi lấy cho em." Ninh Duệ Thần tiếp tục dỗ dành nói, duy chỉ có việc tổ chức hôn lễ thì dường như đã sớm quên mất rồi.

Tô Duyệt cũng không thật sự giận dỗi anh, huống chi bây giờ bụng của cô ngày càng to ra, cho dù có cử hành hôn lễ thì chắc chắn mặc áo cưới sẽ không được đẹp.

Nghĩ vậy, con tức giận liền tiêu tan một chút, lúc này Hứa Hàm đi tới, áo lông ngắn màu vàng nhạt, chiếc quần cạp cao màu lam nhạt cùng đôi giày vải kaki màu đất tuyết mặc lên người cô không hề có chút cảm giác cồng kềnh nào, cộng thêm nụ cười sáng ngời khiến người ta chỉ cảm thấy thân thiết.

Chỉ là phía trên đôi giày dính đầy tuyết trắng, rõ ràng đã bị thấm ướt.

"Mau đi đổi dép bông đi, cậu đấy, không sợ nứt da hả." Tô Duyệt vội vàng thúc giục.

"Tiểu Duyệt, tớ cảm thấy cậu càng ngày càng giống một người rồi đấy." Hứa Hàm vừa xỏ dép bông vừa cười nói với Tô Duyệt.

"Ai?"

Hứa Hàm cầm ly sữa tươi nóng trên bàn lên, nhanh chóng trốn sang một bên, rồi mới lên tiếng, "Đương nhiên là... bà mẹ già rồi."

"Đúng là có chút giống." Ninh Duệ Thần đứng ở một bên cũng gật đầu phụ họa nói, mấy tháng nay, cho dù là lúc lựa chọn quần áo, hay là cách bố trí trong nhà, Tô Duyệt đều trở nên cẩn thận tỉ mỉ hơn, càng ngày càng ra dáng bà chủ nhà.

Đương nhiên ngoại trừ nấu cơm ra.

Hai người kẻ xướng người họa, khiến Tô Duyệt tức đến nói không nên lời.

"Được rồi, Tiểu Duyệt đừng giận mà, thật ra làm bà mẹ già cũng không tồi đâu, điều này chứng tỏ cậu sẽ là một người mẹ tốt đấy." Hứa Hàm đưa ly sữa tươi tới trước mặt Tô Duyệt, Tô Duyệt lườm cô một cái, ra vẻ vẫn còn đang tức giận, nhưng vẫn sảng khoái cầm lấy ly sữa tươi, uống một hơi hết ly sữa.

"Người đàn ông cậu theo đuổi hơn nửa năm đâu rồi? Không phải nói là đã tới rồi hay sao?" Tô Duyệt lau sữa tươi còn sót lại bên khóe miệng, quay sang bên cạnh hỏi.

"Hẳn là trong hai ngày này đã tới rồi." Hứa Hàm nói, nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt sáng như sao, khi suy nghĩ về người đàn ông kia càng tỏa sáng rực rỡ hơn.

Chỉ là ánh mắt quỷ dị theo bản năng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, còn Tô Duyệt thì không nhìn thấy được.

"Đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi mua thức ăn." Ninh Duệ Thần vỗ vỗ đầu Tô Duyệt, trong mắt toàn là yêu thương cưng chìu.

Hứa Hàm cũng thức thời trở vềphòng mình, ôm di động bắt đầu nói chuyện phiếm với Văn Thanh.

Mặc dù thời tiết vẫn đang rét lạnh, nhưng vì bụng càng ngày càng lớn, nên Tô Duyệt đi đường càng thêm nặng nề, vì thế việc đi mua đồ ăn đã trở thành việc rèn luyện hàng ngày không thể thiếu của Tô Duyệt.

Áo choàng lông màu lửa đỏ trên con đường ngập tràn tuyết trắng càng thêm chói mắt, hai người bước thấp bước cao giẫm vào trong đất tuyết, đi một hồi lâu, từ xa nhìn lại, trên con đường quanh co khúc khuỷu để lại từng dấu chân.

Ninh Duệ Thần, không phải chúng ta đi lầm đường đấy chứ?" Tô Duyệt quay đầu lại hỏi, mặc dù cô nhớ đường không tốt, nhưng dù sao cũng đã đi được một khoảng thời gian dài rồi, nên đại khái cũng có ấn tượng.

Ninh Duệ Thần không nói gì, nắm tay Tô Duyệt tiếp tục đi về phía trước, tòa nhà phong cách Gothic lúc ẩn lúc hiện trong lớp sương mù mờ ảo.

Đột nhiên, người đàn ông dừng bước, như một gốc cây tùng đứng thẳng trong tuyết.

"Ầm ầm!"

Tiếng máy bay trực thăng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Tô Duyệt, tiếng gầm rú như sấm bên tai, bỗng nhiên, một đoạn thang dây từ cửa máy bay hạ xuống, mà bóng dáng đi ra giữa máy bay, lại chính là... Tô Thanh Dương!

Lúc này, một bóng dáng khác cũng leo từ thang dây xuống... Triệu Tuyết Nhu!

"Tách tách tách!" Tiếng pháo cũng đột nhiên vang lên vây quanh Tô Duyệt, tấm thảm đỏ chôn trong tuyết cũng lập tức hiện ra!

Ông nội Tô, Tô Đông Thần, Phó Đình, Mộ Dung Bạch, còn có cả các bạn đồng nghiệp... Ngay cả đàn anh cũng tới!

Giáo sư mỉm cười đi từ trong giáo đường ra.

Ninh Duệ Thần cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Duyệt lên, tháo đôi găng tay trắng muốt xuống.

Trên ngón tay thon dài vẫn đang đeo chiếc nhẫn vô cùng giản dị.

Giống như có phép thuật, Ninh Duệ Thần lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, mở nắp hộp ra, một chiếc nhân kim cương lóa mắt hiện ra trước mặt Tô Duyệt.

Người đàn ông đột nhiên quỳ một gối xuống, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trong chiếc hộp được người đàn ông nâng niu như vật quý hiếm, đưa tới trước mặt Tô Duyệt.

"Tiểu Duyệt, hi vọng hôn lễ đến chậm này sẽ không quá muộn."

"Mặc dù ngày thường anh đều nói những lời lãng mạn ngọt ngào kia, nhưng đa phần là vì muốn em vui vẻ, mỗi lần nói ra trong lòng đều có chút không được tự nhiên, có một vài thứ vốn nên giấu ở trong lòng lại phải biểu lộ ra ngoài thì thật sự không quen được, nhưng nếu không nói lại sợ em suy nghĩ lung tung, mà khi em tức giận hay ghen lại rất dễ dàng dỗ dành, chỉ cần vài lời hữu ích là đủ rồi."

"Nhìn xem, còn chưa nói gì em đã muốn khóc, thật ra anh không thích nhìn em khóc, nhưng ba chữ kia anh vẫn muốn nói với em."

Giọng nói chậm rãi chảy theo dòng, như một khúc nhạc tuyệt vời vang lên bên tai Tô Duyệt, nước mắt đã sớm làm ướt hàng mi, còn chưa chờ Ninh Duệ Thần nói ra ba chữ kia, nước mắt liền rơi xuống không ngừng, nhỏ giọt trên tấm thảm đỏ.

Tình yêu chân thành, không phải trả giá hay cho đi, mà là biết cách quý trọng lẫn nhau, mới có thể đáp lại được cảm giác ấm áp mà tình yêu mang lại.

Tô Duyệt cô rốt cuộc đã gặp được rồi.

Vậy… Các bạn thì sao?

- HOÀN VĂN TOÀN -